Ba vị gia chủ, ba vị trưởng lão cùng với Đan Huyền Môn chưởng môn tiếp tục tiến lên. Bọn hắn dùng phi kiếm phi hành với tốc độ rất nhanh, chỉ một lúc sau bọn hắn đã đến gần chỗ Hoang Thần bế quan.
Phi hành qua rừng rậm, vừa đến gần bọn hắn đã thấy phía trước có một cái hang. Phía trên của hang đang có một đạo ánh sáng vàng, điều này chứng tỏ rằng bên trong đang có tu sĩ đột phá kết đan kỳ.
Nhưng khi bọn hắn đến gần hang động, thì thanh âm không biết là từ đâu vang lên: "Cút!" Thanh âm này trong trẻo mà tràn đầy uy nghiêm.
Khi thanh âm kia vừa vang lên, cả bảy người bọn hắn đều cảm nhận được một luồng linh áp đè ép lên trên thân mình.
Luồng linh áp này đè lên khiến cho bọn hắn hít thở không thông, sắc mặt biến thành màu gan heo.
Tuy bị áp chế như vậy, nhưng trong bọn hắn vẫn có người mở miệng xin tha nói: "Cầu xin tiền bối hãy thu hồi linh áp, chúng ta sẽ cút ngay."
Người kia vừa nói xong thì đạo linh áp kia tự dưng biến mất, bảy người bọn hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đều cùng lau mồ hôi trên trán.
"Mau rời đi nơi này thôi, không ngờ ở nơi này lại còn có một tu sĩ Kim Đan Kỳ nữa, ta phải mau chóng quay về báo cáo cho lão tổ việc này." Vệ Huyền Quốc nói.
"Ừm, lần này thật đúng là đi một chuyến không công." Trương Lệ Hải nói.
Tuy nói như vậy, nhưng bọn hắn cũng rất nhanh đạp lên phi kiếm, hóa thành lưu quang rời đi nơi này.
...
Một lúc sau.
Một đám tu sĩ ăn mặc đồng nhất đứng trên cùng một phi kiếm đang cùng nhau xuyên qua rừng rậm tiến về nơi Hoang Thần bế quan. Cầm đầu bọn họ là một tráng hán tuổi chừng 30, có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Lý do bọn hắn đến cùng với bảy người kia rất giống, đều mang cùng một ý nghĩ là bấu víu quan hệ, từ đó phong sinh thủy khởi, một bước lên trời.
Tuy nhiên ý nghĩ rất hay, nhưng hiện thực liền rất tàn khốc. Bọn hắn vừa mới xuyên qua những cánh rừng đến chỗ Hoang Thần bế quan.
Thì vài phút sau lại một mặt khó coi, quay người rời đi. Còn lý do làm sao như vậy thì cũng tương tự bảy người vừa nãy.
Bọn hắn vừa rời đi, thì trên đường về cũng gặp phải một đám người có ý nghĩ như bọn hắn vừa nãy đang tiến lên.
"Các ngươi nên đi về đi, ở đó còn có một tu sĩ Kim Đan Kỳ nữa đang hộ pháp. Lần này bọn ta may mắn mới quay về được, nhưng đến lượt các ngươi liền không chắc." Tráng hán cầm đầu hướng về đám người kia nói.
Nhưng lời khuyên tốt đẹp của hắn chỉ nhận lại một tiếng khinh thường hừ lạnh: "Đấy là các ngươi tư chất quá rác rưởi, không được tiền bối nhìn trúng, không nên đánh đồng bọn ta cùng các ngươi." Người nói ra là một thanh niên anh tuấn, cầm đầu đám người kia.
"Thôi, lời tốt khó khuyên đáng chết quỷ, không nên lãng phí thời gian ở đây với đám ngu ngốc này." Một người trong đoàn của tráng hán nói ra.
Sau đó cả đoàn người của tráng hán cùng rời đi chỉ để lại đoàn người của thanh niên anh tuấn.
"Mau đi, chúng ta không nên để thêm người đi trước chúng ta." Thanh niên anh tuấn nói. Sau đó bọn hắn lại tiếp tục tiến lên.
Thế là bọn hắn tiếp tục đi lên, đi được một lúc bọn hắn liền thấy cột sáng kia. Cả đám mừng rỡ tăng tốc, xuyên qua cánh rừng đến gần chỗ Hoang Thần bế quan. Thì một thanh âm của nữ nhân vang lên.
"Các ngươi nên nghe lời khuyên của đám người kia thì có lẽ sẽ không mất mạng, nhưng giờ thì..."
Thanh âm kia chưa nói xong, thì một đạo huyết ảnh thủ ấn từ trên trời áp xuống đánh bắt ngờ. Khiến cho đám người kia không kịp phòng thủ.
Bọn hắn chỉ kịp dùng linh lực hộ thể, nhưng rất tiếc linh lực của tu sĩ trúc cơ về ngưng khí sao có thể chọi lại tu sĩ kết đan? Linh lực hộ thể của đám người kia rất nhanh bị phá vỡ, rồi tất cả bị đánh thành bột nhão.
Máu cùng với các bộ phận cơ thể văng tứ tung trên mặt đất, sau đó bị một mồi lửa thiêu rụi.
Ở xa Tiêu Thanh Nghi chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
Nàng cũng không phải nữ nhân mềm yếu gì, kế thừa ký ức truyền thừa của Huyết Ảnh Ma Thần Điện. Nàng đã sớm biết tu chân giới cường giả vi tôn.
Những con giun dế này năm lần bảy lượt làm phiền nàng, khiến nàng rất khó chịu. Nên lần này nàng không thả chúng nữa, mà liền giết sạch.
Trong lúc đang suy nghĩ điều gì đó, Tiêu Thanh Nghi bỗng dưng cảm nhận được cái gì, mở miệng nói: "Kết Đan thành công rồi!"
Nàng liền biến mất tại chỗ, rồi lại xuất hiện ở nơi Hoang Thần đang bế quan.
Nàng vừa xuất hiện đã thấy Hoang Thần đang đứng yên, nhắm mắt như là đang cảm nhận sức mạnh mới trong cơ thể.
Khi hắn mở mắt ra, thấy Tiêu Thanh Nghi đã đứng trước mặt, hắn cười nói: "Lần này đột phá thành công vượt ngoài dự tính của ta, hơn nữa điểm linh lực của Kim Đan của ta sau khi đột phá là 10000.
Kết hợp với linh lực của tu vi Ma Đạo, thì điểm linh lực của ta đã gần tiếp cận 12000, có thể sánh ngang với tu sĩ Kết Đan trung kỳ."
Nghe lời hắn nói, Tiêu Thanh Nghi mỉm cười trả lời: "Vậy chúc mừng ngươi, giờ ngươi hãy củng cố lại tu vi đi, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa."
Sau đó nàng liền biến mất, quay lại vị trí vừa nãy.
Sau khi nàng rời đi, Hoang Thần mới ngồi xuống, dùng nội thị nhìn vào cơ thể mình, chỉ thấy trong cơ thể hắn lúc này đã có một viên Kim Đan màu vàng, tuy nhiên viên Kim Đan này còn khá nhỏ, chỉ to khoảng 0,1cm.
"Lần này đột phá, điểm linh lực của Kim Đan không chỉ vượt mức đạt đến 10000, mà ta còn cảm nhận được sức chứa của viên Kim Đan này có thể đạt đến 40000 điểm.
Tức là ta phải cần nhiều linh lực hơn để tấn cấp, nhưng đổi lại sức chiến đấu đồng giai của ta là vô địch.
Nếu ta đồng thời tu luyện Ma Đạo đến cảnh giới Giả Anh, đến lúc đó sở hữu 65000 điểm linh lực, giết tu sĩ Kết Đan quả thực là quá dễ dàng, thậm chí ta còn có thể chém giết một số tu sĩ Nguyên Anh yếu nhược."
Nhưng suy nghĩ này chỉ hiện lên được một lúc, thì lại bị hắn lắc đầu phủ nhận, đừng nói đến việc tu luyện đến 40000 điểm linh lực ở Kết Đan Kỳ mất bao nhiêu thời gian.
Mà việc hắn lấy đâu ra nhiều tinh huyết cùng sát khí như vậy để tu Ma Đạo đến cảnh giới Giả Anh, nói thực nếu hắn quyết tâm trở thành một cỗ máy giết người thì việc này không phải là không thể.
Tuy nhiên như vậy sẽ khiến hắn trở thành cái đinh của Chính Đạo, phải biết rằng ở trên Thiên Lam Đại Lục, tu sĩ bá chủ cấp không phải Nguyên Anh mà là các Hóa Thần tu sĩ của các đại phái.
Nếu có một cái ma đầu có thể điên cuồng sát lục tăng cao tu vi, thì chắc chắn sẽ kinh động tu sĩ Hóa Thần, mà lấy tu sĩ Hóa Thần yếu nhất cũng có 1000000 điểm linh lực, bóp chết hắn cùng dẫm chết con kiến không có gì khác nhau.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì!" Hoang Thần lắc đầu thầm nói.
Sau đó bắt đầu hấp thu linh khí thiên địa củng cố tu vi.
...
Ngày hôm sau, Hoang Thần rời khỏi trạng thái tu luyện, đi ra ngoài thì thấy Tiêu Thanh Nghi cũng đang tu luyện.
Dường như cảm nhận được người đến, nàng mở mắt ra, vừa nhìn thấy Hoang Thần nàng liền cười nói: "Ngươi đã củng cố xong sao?"
"Ừm, đã củng cố tốt, cảm ơn ngươi vì mấy tháng nay hộ pháp cho ta" Hoang Thần cảm kích nói ra.
Hai người hàn huyên một hồi sau, Tiêu Thanh Nghi nói ra: "Ở gần đây có một cái thành trấn tu tiên Thiên Nhai Thành, ta nghĩ chúng ta nên đến đó để bổ sung chút đồ đạc."
Nghe nàng nói, Hoang Thần mỉm cười trả lời: "Cứ theo ý ngươi đi, đã rất lâu ta cũng không đến nơi tụ tập của tu tiên giả, đích xác cần đi một lần.
Hơn nữa bây giờ cũng đã đột phá Kết Đan, cần phải tìm một chút pháp bảo và một số vật liệu luyện khí để luyện chế bổn mệnh pháp bảo."
Sau khi nói xong, hắn liền cùng Tiêu Thanh Nghi bay lên bầu trời, hướng về Thiên Nhai Thành đi đến.
Tuy nhiên để không gây ra náo động không cần thiết, hắn và Tiêu Thanh Nghi khi đến gần thành vài chục dặm thì đều áp chế tu vi xuống 2000 điểm linh lực, biểu hiện ra bộ dáng của tu sĩ Trúc Cơ.
Thiên Nhai Thành được xây theo bộ dáng của những tòa thành phong kiến xưa, chỉ khác là ở tường thành có điêu khắc phòng hộ pháp trận, trong thành có trận pháp cấm bay (đối với Trúc Cơ còn Kết Đan thì bay như thường).
Khi đến gần cổng thành, nơi này đã đông đúc người qua lại, vừa nhìn thấy hai người đi đến thì mọi người đều nhìn chăm chú.
Hay nói cách khác là nhìn chăm chú vào Tiêu Thanh Nghi, tuy nhiên không ai dám làm xằng làm bậy, vì linh áp trên cơ thể hai người đều tương đương với tu sĩ Trúc Cơ.
Hơn nữa ở đây không ai là người ngu, nhìn khí chất, tu vi và tuổi tác của hai người họ thì chắc chắn rằng hai người họ chính là đệ tử hạt giống của đại phái, bản thân không chọc nổi.
Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi tiến lên phía trước, những người thấy hắn tiến lên đều nhường đường, đến trước cổng thành, ở nơi này đang có hai tên đệ tử mặc trang phục của Trương Gia canh gác.
Theo lệ thường thì tu sĩ vào thành sẽ mất phí, nhưng vì Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi đều là tu sĩ Trúc Cơ nên có thể miễn phí vào thành.
Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi vừa đến thì hai tên đệ tử này đều cung kính, nhường đường cho hai người đi.
Nhìn thấy bóng lưng của hai người đi xa, những tu sĩ ở nơi này khôi phục bình thường, tiếp tục xếp hàng, nhưng vẫn thi thoảng có tiếng trò chuyện nói về chuyện vừa nãy.
"Ngươi nói tên nam tu sĩ và nữ tu xinh đẹp kia sẽ là đệ tử của đại phái nào?" Một tu sĩ trung niên hỏi người bên cạnh.
Nghe tu sĩ trung niên hỏi, tên tu sĩ bên cạnh cười hắc hắc trả lời: "Ngược lại ta không quan tâm cái này, ngươi thấy cô nàng kia không, vóc người kia, bộ dáng kia làm người ta thấy mà yêu".
Thấy tên tu sĩ kia định nói thêm mấy lời bỉ ổi nữa thì tu sĩ trung niên kia liền quát nói: "Im ngay! Nếu để lọt những câu bỉ ổi của nhà ngươi vào tai hai người kia thì coi chừng cái mạng của ngươi".
Nghe thấy tu sĩ trung niên nói vậy, tên tu sĩ kia rụt cổ một cái, sau đó cũng không dám nói gì.
Rất nhanh phong ba do sự xuất hiện của Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi cũng lắng lại, mọi thứ khôi phục bình thường.
...
(Còn tiếp)