Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 27 - Tô Hạo

Chương 27: Tô Hạo

Tuổi: 21.

Tu vi: Không có.

Linh căn: Không có.

Đánh giá: Không hợp cách.

Thấy thành tích của người kia, Đan Huyền Tử chỉ cười cười rồi nói: "Ta đã bảo rồi, có tấm trắc linh bia này sẽ không có ai chui chỗ trống được đâu, nên ta khuyên một số người vẫn là từ bỏ ý định đó đi".

Nghe thấy Đan Huyền Tử nói, đồng thời cũng chứng kiến tác dụng của tấm trắc linh bia kia, những người có tâm lý may mắn cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Đang lúc bọn hắn định rời đi hết, Đan Huyền Tử nói tiếp: "Nhưng Đan Huyền Môn ta còn có một loại phương thức chiêu thu mới, chỉ cần ngươi là luyện đan sư, Đan Huyền Môn chúng ta cũng nhận.

Vì để tránh gian dối, sau khi kiểm tra bằng trắc linh bia xong, thì Đan Huyền Môn ta cũng sẽ ở đây tổ chức một cái tiểu đan hội, những tu sĩ nào muốn gia nhập bản môn, cũng có thể tham gia đan hội.

Chỉ cần ở trên đó luyện ra một viên đan dược, cho dù là cấp thấp nhất, Đan Huyền Môn ta cũng sẽ nhận".

Nghe lời hắn nói, một số tu sĩ quay đầu lại, ánh mắt bọn hắn lúc này cũng lóe lên vài phần hi vọng.

Tuy nhiên, đa số khi nghe được lời này, vẫn ủ rũ rời đi, lý do cho việc này cũng đơn giản, ở tu chân giới có đan, khí, trận ba loại chức nghiệp lớn.

Luyện Khí là dễ dàng nhất, bởi ngươi chỉ cần biết một chút rèn sắt kỹ thuật, và có đủ linh lực cộng thêm một người thầy chỉ đạo, chỉ trong một tháng ngươi đã có thể trở thành.

Trận pháp thì không biết nói nó dễ hay nói nó khó, bởi theo từng loại trận pháp và từng cấp độ của trận, độ khó để dựng trận hoàn toàn là khác nhau, nên trận pháp sư thường không có phân chia cấp bậc cụ thể.

Cuối cùng là Luyện Đan, luyện đan chính là chức nghiệp đòi hỏi thiên phú về tinh thần lực (là thần thức hay thần niệm đó), đồng thời tu sĩ muốn luyện đan, linh căn nhất định phải có hỏa thuộc tính, nếu có thêm mộc thuộc tính thì càng tốt.

Bởi có tinh thần lực cao mới có thể ghi nhớ nhanh các loại dược thảo, các đan phương, thủ pháp luyện đan, cách khống hỏa.

Còn cần linh căn hỏa và mộc, bởi luyện đan cần khống hỏa, mà hỏa rất cuồng bạo, nên cần thêm mộc thuộc tính để làm dịu.

Tuy không cần những thứ này cũng có thể trở thành luyện đan sư, nhưng độ khó sẽ nâng lên gấp vài lần, và khi luyện đan dược bậc cao tỉ lệ thành đan rất nhỏ và gần như bằng không.

Nên đám người kia mới ủ rũ rời đi như vậy, dù sao luyện đan sư trong tu chân giới chỉ là phần nhỏ khi đem với số lượng tu sĩ.

...

Tuy nói lâu như vậy, nhưng thực chất nãy giờ mới qua vài giây thôi.

Sau khi người kia bị đánh giá không hợp cách, liền bị một tên đệ tử của Đan Huyền Môn đuổi đi, nhường chỗ cho những người khác.

Kế tiếp, từng người một lần lượt lên sân, đa số bọn hắn đều là phàm nhân không có tu vi, tán tu là số ít.

Từng người một được khảo thí, rất nhanh ở chỗ đứng của những người hợp cách đã có khoảng mười mấy người.

Tô Hạo nhìn thấy rất nhiều phàm nhân đi lên, nhưng đa số đều không thức tỉnh được linh căn, trong lòng hắn bắt đầu lo lắng.

Nói một chút về gia cảnh của hắn, Tô Hạo là con của một vợ chồng gia nô ở trong Lăng Gia, một gia tộc nhỏ ở trong Thiên Nhai Thành, có một lão tổ trúc cơ.

Ngay từ nhỏ, cuộc sống của gia đình hắn đã vô cùng khó khăn, gia đình của hắn trước kia có đắc tội với một tên chấp sự trong Lăng Gia.

Mà tên chấp sự đó là một kẻ rất là mang thù, hắn luôn cố cho cha và mẹ của Tô Hạo làm những công việc cực nhọc nhất, mà đồng lương lại chả được bao nhiêu.

Nhưng vì con cái, cha mẹ hắn vẫn luôn cố vượt qua, những việc này Tô Hạo cũng biết, nhưng hắn không nói ra mà chỉ ghi nhớ trong lòng, hắn âm thầm thề, một ngày nào đó, hắn sẽ cho cha mẹ mình thoát khỏi thân phận gia nô, sống một cuộc sống sung sướng.

Còn hắn, thì là con của gia nô, nên sinh ra mặc định cũng là gia nô, hắn bị những tên đệ tử của Lăng Gia bắt nạt, đánh đập nhưng hắn phản kháng lại.

Mà mối thù này, hắn đều ghi hết ở trong lòng, nếu tương lai có năng lực trả thù, hắn tất nhiên giết sạch đám khốn khiếp này.

Tuy nhiên, suy nghĩ hiện tại của hắn cũng hơi viển vông, hắn còn chưa biết mình có linh căn hay là không, nếu có thì còn dễ nói, còn không thì hắn phải thành thành thật thật tiếp tục làm gia nô rồi.

Đang suy nghĩ, hắn bị một đại hán chen qua, khiến hắn phải lùi về phía sau.

Chân hắn lùi về hai bước, thì cảm nhận mình đang giẫm lên thứ gì, Tô Hạo nghi hoặc quay đầu lại, thì thấy mình đang dẫm chân lên giày của một nam nhân.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy người bị mình dẫm lên chân là một thanh niên độ tuổi khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bạch y như tuyết, ánh mắt kiên định, có một khí chất không nói lên lời.

Và ở bên cạnh hắn là một nữ tử mặc một bộ váy liền áo màu đỏ, phía trên có thêu vài đóa huyết liên, do nàng đeo khăn che mặt nên không thấy rõ dung mạo, nhưng nhìn nàng ai cũng biết đó là cái mỹ nhân.

Hai người này chính là Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi, vốn hai người đang ở trên chỗ quan sát của Trương Gia, nhưng vì lần này hai người họ muốn "gia nhập" Đan Huyền Môn.

Mà để cho Đan Huyền Tử phải tự thân đi mời thì cũng quá không có thành ý, nên hai người liền chủ động đi tìm.

Vừa nhìn thấy hai người, Tô Hạo cũng biết mình sợ là giẫm lên chân của một vị tu sĩ, hai chân hắn bắt đầu hơi run run, không tự chủ được muốn quỳ xuống xin tha.

Thấy thiếu niên kia muốn quỳ xuống, Hoang Thần liền lấy tay đỡ hắn lại, rồi nói: "Không sao, ngươi chỉ là vô tình thôi, không cần phải như vậy."

Nghe được lời của Hoang Thần, Tô Hạo liền cảm kích nói: "Cảm ơn tiền bối khoan dung!."

"Ừm, lần sau đi đứng cho cẩn thận vào, không phải tu sĩ nào cũng dễ nói chuyện như ta" Hoang Thần cười cười trả lời.

Sau đó Hoang Thần hỏi ra: "Ngươi hẳn là đến đây thức tỉnh linh căn a, tại sao cha mẹ của ngươi lại để ngươi đi một mình?".

Nghe thấy Hoang Thần hỏi, Tô Hạo ngượng ngùng trả lời: "Thưa tiền bối, cha mẹ của ta cũng không biết ta đến đây thức tỉnh linh căn, là ta trốn đến đây, chắc bây giờ họ vẫn nghĩ là ta đang đi chơi."

Thấy Tô Hạo nói vậy, Hoang Thần mỉm cười hỏi tiếp: "Tiểu tử ngươi tên là gì?".

Tô Hạo nghe được Hoang Thần hỏi, rất nhanh nhẹn trả lời: "Tiểu tử tên Tô Hạo."

"Tô Hạo sao? Tên rất hay" Hoang Thần mỉm cười nói.

Sau đó , Hoang Thần liền hỏi hắn vài câu, Tô Hạo cũng nhất nhất trả lời.

Tô Hạo thấy Hoang Thần dễ nói chuyện như vậy, liền cả gan hỏi: "Tiền bối ngài đến đây khảo thí trở thành đệ tử của Đan Huyền Môn sao?".

Nghe hắn nói, trên gương mặt Hoang Thần trong lòng cổ quái, nhưng bề ngoài chỉ cười nhẹ trả lời: "Xem như là vậy a."

"Vậy còn vị tiền bối bên cạnh ngài, là thê tử của ngài sao?" Tô Hạo hỏi ra.

Nghe câu hỏi của Tô Hạo, Tiêu Thanh Nghi nãy giờ không có biểu tình gì, bỗng dưng hai má ửng đỏ, gấp gáp nói ra: "Tiểu hài tử, nói linh tinh cái gì".

Thấy Vậy, Hoang Thần liền một cười ngượng đáp: "Nàng này là bằng hữu của ta, không phải thê tử".

Tuy nhiên, trong lòng Hoang Thần đã cho tiểu tử Tô Hạo này gắn lên nhãn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đồng thời cũng cho hắn đưa ngón tay cái.

Trải qua một thời gian này, Hoang Thần cùng Tiêu Thanh Nghi cũng không thân mặt đến nỗi nắm tay, hôn hít, hay làm cái chuyện kia.

Nhưng cũng tính là rất thân rồi, đến nỗi Trương Lệ Hải vốn cũng định sắp xếp cho hai người phòng riêng ở Trương Gia, nhưng khi thấy Hoang Thần ra hiệu, hắn liền hiểu ý gật đầu không nói gì.

Thấy mình đã nói sai, Tô Hạo liền như đứa bé mắc lỗi định nói cái gì, nhưng đột nhiên đoàn người liền bạo động.

Có người còn kinh ngạc thốt ra: "Trời ạ!, vậy mà lại là song linh căn, đây là đệ tử nhà ai vậy?".

Nghe thấy âm thanh kinh ngạc của người kia, rất nhiều người bao gồm cả Hoang Thần, Tiêu Thanh Nghi, Tô Hạo đều nhìn hướng phía trắc linh bia.

Chỉ thấy ở giữa quảng trường, đang có một thiếu nữ bộ dáng non nớt, khoảng mười một, mười hai tuổi, nàng mặc một bộ hồng y, trên người có đeo một ít trang sức.

Khuôn mặt tinh xảo, tuy nhiên vì chưa phát dục đầy đủ, nên trông nàng vẫn có vài phần non nớt.

Lúc này, nàng đặt tay lên tấm trắc linh bia, ở trên đó bất ngờ hiện lên mấy cái văn tự.

Tuổi: 7.

Tu vi: Không có.

Linh Căn: Mộc - Hỏa.

Đánh Giá: Hợp Cách.

Hoang Thần thấy vậy, hơi hơi kinh ngạc nói: "Đã là song linh căn, lại còn là Mộc Hỏa song thuộc tính, nàng này thật đúng là cái kỳ tài hiếm có!".

Tiêu Thanh Nghi đứng bên cạnh Hoang Thần nhàn nhạt nói ra: "Nàng này là một hạt giống tốt, ta sẽ thu nàng làm môn hạ đệ tử, sau này khi ngươi đạt đến Hóa Thần Kỳ liền săn giết mấy đầu yêu thú, thuộc tính thuần chủng cho nàng bù đắp linh căn là được".

"Ừm, ở nhân giới thì một cái song linh căn tu luyện sẽ rất nhanh, chăm chú bồi dưỡng nàng thì Huyết Ảnh Ma Thần Điện chúng ta sẽ có một viên đại tướng" Hoang Thần nói.

Còn về cái yêu thú thuộc tính thuần chủng kia, Hoang Thần cũng biết nó là cái gì.

Yêu Thú thuộc tính thuần chủng là những yêu thú đơn thuộc tính đã đạt đến cấp độ Hóa Thần hoặc cao hơn, hơn nữa chúng thường xuất hiện ở Linh Giới.

Giết mấy con yêu thú này, đoạt yêu đan thuần chủng của nó rồi đem luyện thành đan dược, ăn đan dược được luyện từ yêu đan thuần chủng có thể giúp tu sĩ bồi bổ ngũ hành không đủ.

Trợ giúp ngưng tụ Linh Thai, tiến giai Luyện Hư, là thứ tu sĩ Hóa Thần nào cũng phải giết khi muốn đột phá Luyện Hư.

PS: Linh Thể của Hoang Thần là bản cao cấp hơn của Linh Thai, nên đừng hỏi sao tên khác.

Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi cảm khái khi vừa ra ngoài đã nhặt được một hạt giống tốt, thì Tô Hạo bên cạnh ngạc nhiên nhìn nàng kia, rồi thốt ra: "Là nàng!".

Hoang Thần ở cạnh Tô Hạo, nghe hắn nói vậy mới nghi hoặc hỏi: "Ngươi biết nàng kia?".

Nghe thấy câu hỏi của Hoang Thần, Tô Hạo mở miệng trả lời: "Nàng này là Lăng Vũ Dao, Lăng Gia tứ tiểu thư, đồng thời trên giấy tờ thì ta là nô bộc của nàng".

...

(Còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment