Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 30 - Xóa Bỏ Thân Phận

"Sư phụ, ngươi vậy mà lại ở đây chờ ta" Tô Hạo cảm động nói.

Nghe thanh âm cảm động của hắn, Hoang Thần mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên, ngươi vẫn còn là gia nô của Lăng Gia, mà hiện tại ngươi đã bái ta làm thầy thì thân phận gia nô này cũng cần thay đổi.

Hoang Thần vừa nói xong, Tô Hạo hai chân liền quỳ xuống, Hoang Thần hơi kinh ngạc nhìn cảnh này.

Sau đó, Hoang Thần liền tức giận hỏi: "Ngươi làm gì vậy? Nam nhi hai đầu gối là vàng ngươi không biết sao? Chả lẽ ai cho ngươi một chút ân huệ, ngươi liền hèn mọn quỳ xuống cảm ơn, nếu ngươi là kẻ mềm yếu như vậy, thì ngươi cũng không nên gọi ta là sư phụ nữa".

Nghe được âm thanh tức giận của Hoang Thần, Tô Hạo hai mắt hơi hơi ướt, sau đó hắn liền gấp gáp nói: "Ngài hiểu sai ý ta rồi, ta chỉ muốn cầu ngài hãy giải thoát thân phận gia nô cho cha mẹ ta trước, còn ta sẽ dùng năng lực của mình tự thoát ra".

Nghe những lời của Tô Hạo, Hoang Thần liền từ tức giận chuyển qua nhu hòa nói: "Hài tử ngốc, không cần ngươi nói những câu này, ta cũng sẽ giải thoát cho cha mẹ ngươi, không cần phải quỳ xuống như vậy.

Vốn, ta định khảo sát tâm tính của ngươi rồi mới truyền thụ chân truyền cho ngươi, nhưng hiện tại thấy ngươi như vậy ta cũng yên tâm rồi.

Thôi mau đứng lên đi, hiện tại cần phải đến Lăng Gia".

Sau đó, Hoang Thần liền dùng linh lực nâng đỡ Tô Hạo đứng lên, rồi cả ba bắt đầu hướng về phía Lăng Gia đi đến.

Trên đường đi, Tiêu Thanh Nghi dùng thần niệm truyền âm cho Hoang Thần.

"Thật là một cái khó được hạt giống tốt, đầy đủ thiên phú, tâm tính cũng tốt, biết nhớ ơn, hảo hảo bồi dưỡng hắn, biết đâu sau này cũng có thể trở thành một trong cửu đại ma thần".

Nghe truyền âm của nàng, Hoang Thần hơi nghi hoặc nói ra "Cửu Đại ma thần? đó là cái gì?".

"Trong truyền thừa của ngươi, ta cũng chưa có nhắc qua, Cửu Đại ma thần chính là đại biểu cho chín vị trưởng lão mạnh nhất của Huyết Ảnh Ma Thần Điện, mỗi người đều là tồn tại cực kỳ cường đại trong Hợp Thể Kỳ.

Mà ta cho rằng, lấy thiên phú Ma Cốt của Tô Hạo cộng với tâm tính kia của hắn, cũng không phải là không có cơ hội trở thành Cửu Đại ma thần" Tiêu Thanh Nghi trả lời.

...

Trong lúc hai người truyền âm, thì rất nhanh thanh âm của Tô Hạo đã lôi hai người về: "Sư phụ, sư nương, phía trước chính là Lăng Gia".

Tô Hạo vừa nói vừa chỉ tay về một cái đại đường, ở đại đường này đang có rất nhiều người ra ra vào vào, bình thường Lăng Gia sẽ không náo nhiệt như vậy.

Nhìn bộ dáng của những người đến đây, vừa đoán liền biết là đến nịnh nọt cái kia Lăng Vũ Dao.

Tuy nhiên, Hoang Thần chú ý đến cảnh xung quanh, còn Tiêu Thanh Nghi thì gương mặt đỏ bừng đưa tay ra nhéo thật mạnh vào má của Tô Hạo, sau đó nhào nặn.

Trong miệng nàng giận dữ nói: "Ta đã bảo rồi, ta và Hoang Thần còn chưa là đạo lữ, vì thế ngươi phải gọi ta là tiền bối, chứ không phải sư nương".

Tô Hạo hai má bị véo, đau đớn nói ra: "Sư phụ cứu ta, sư nương hành hung ta".

Tuy nhiên, Hoang Thần không có đáp lại hắn, mà chỉ nhìn lên bầu trời như chưa có chuyện gì xảy ra.

...

Một lúc sau Tiêu Thanh Nghi mới bỏ Tô Hạo ra, hai má Tô Hạo lúc này đã sưng lên, trên đó còn lưu hình hai ngón tay.

"Đừng nháo nữa, đi vào thôi" Hoang Thần nhàn nhạt nói.

Tiêu Thanh Nghi cũng gật đầu "ừm" một tiếng, rồi lại theo sau Hoang Thần.

Tô Hạo thấy cảnh này, thì thầm nói một mình: "Rõ ràng đi cùng nhau như hình với bóng, thân mật đến trình độ này còn nói..."

Nhưng chưa chờ hắn nói xong, Tiêu Thanh Nghi đã quay ra trừng, Tô Hạo nhớ nỗi đau bị véo má vừa nãy, trong lòng rét run, nhưng vẫn nhanh nhẹn đi đến sau lưng Hoang Thần để tránh né Tiêu Thanh Nghi.

Sau đó, cả ba cùng bước tới cửa Lăng Gia, ở trước cửa đại đường có hai tên đệ tử Ngưng Khí sơ kỳ trông giữ, vừa thấy ba người bọn hắn đến.

Một tên đệ tử Lăng Gia đi ra, ngăn cản nói: "Ba vị, Lăng Gia bọn ta không cho phép tán tu tùy tiện đi vào, vẫn xin mời hai vị mau chóng rời đi a".

Nghe thấy tên đệ tử kia nói, Hoang Thần liền cười nhẹ, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra lệnh bài trưởng lão của Đan Huyền Môn, đây là lệnh bài mà hắn lấy được từ chỗ Đan Huyền Tử.

Lệnh bài trưởng lão của Đan Huyền Môn được làm bằng ngọc thạch cấp hai, có màu xanh lục, phía trên điêu khắc chữ "Đan", và ở dưới chữ "Đan" là hai chữ "trưởng lão".

Cầm tấm lệnh bài trong tay, Hoang Thần giơ tay lên cao, để tên đệ tử của Lăng Gia kia cũng nhìn rõ lệnh bài, rồi hắn nói: "Ta là trưởng lão của Đan Huyền Môn, hôm nay tới Lăng Gia có chút việc".

Vừa nhìn thấy tấm lệnh bài và lời nói của Hoang Thần, hai tên đệ tử Lăng Gia cả kinh, sau đó đều cùng nhau cúi đầu, hướng Hoang Thần hãnh lễ nói: "Bái kiến tiền bối".

Sau đó, bọn hắn liền làm ra thủ thế mời, một tên đệ tử nói: "Tiến bối, còn xin ngài đi vào".

Nghe lời của tên đệ tử kia, Hoang Thần cùng Tiêu Thanh Nghi, Tô Hạo bước vào trong cửa đại đường.

Rồi theo sự dẫn đường của Tô Hạo, ba người rất nhanh đi đến khu dành cho gia nô.

Vừa đến gần nhà của Tô Hạo, ba người liền nghe được bên trong có tiếng mắng chửi và tiếng cầu xin.

"Hai kẻ bần hèn các ngươi, rốt cuộc bao giờ mới chịu trả nợ cho ta, ta đã đòi ròng rã mấy năm rồi đó" một thanh âm của lão già tức giận nói.

"Chấp sự đại nhân, còn xin ngài cho gia đình bọn ta khất thêm vài năm nữa, vài năm sau Hạo nhi nhà ta muốn lấy vợ, nên vợ chồng ta phải dành dụm ít tiền" một thanh âm của phụ nữ nói ra.

"Vài năm nữa? Câu này các ngươi đã nói mấy lần rồi đó, định đợi lão già ta chết rồi để thoát nợ sao? Mơ đi nhé" âm thanh của lão già kia kia trả lời.

Sau đó, thanh âm đó tiếp tục vang lên "Bay đâu, lục tung căn phòng này lên, tìm sạch tiền bạc của bọn hắn cho ta".

"Rõ" thanh âm của hai nam nhân đồng thời vang lên, đồng thời trong phòng bắt đầu có tiếng lục lọi.

Rồi một lúc sau, một thanh âm vang lên "Chấp sự đại nhân tìm thấy rồi, là một túi tiền rất lớn".

"Không!! đừng lấy nó đi, đây chính là tiền để Hạo nhi nhà ta lấy vợ, các ngươi không thể mang nó đi!!" một thanh âm nam nhân nói ra.

Một thanh âm nhổ nước miếng vang lên, sau đó liền có một giọng nói kinh thường vang lên: "Ngươi nghĩ, ta sẽ quan tâm đến cảm nhận của các ngươi ư?".

Đang lúc lão già đang đắc ý, thì một thanh âm của một thiếu niên tức giận vang lên: "Súc sinh!!, các ngươi dám làm hại cha mẹ ta, ta muốn các ngươi chết!!".

Thanh âm vừa vang lên, chủ nhân thanh âm là Tô Hạo, lúc này hắn đang giận dữ từ ngoài cửa xông vào.

Hai mắt hắn đỏ hồng, nhắm về hướng lão già kia đâm tới, nhìn thấy thiếu niên, lão già định mở miệng khiêu khích thì đã bị Tô Hạo húc ngã xuống, một hồi quyền đấm cước đá.

Lão già vốn tưởng rằng, thiếu niên sẽ như mọi ngày, bị hắn chửi mắng liền hận không dám nói gì một dạng, nhưng hôm nay lại chủ động công kích hắn.

Lão già hơi ngơ ngẩn, nhưng đau đớn không ngừng truyền đến làm hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn mặt nổi gân xanh, hướng về hai thanh niên tùy tùng của mình hét to.

"Hai người các ngươi đồ phế vật, có thấy ta đang bị hành hung không? Còn không mau đến đây giúp ta!".

Tuy nhiên, lời nói của hắn nói ra sau một lúc, hai tên tùy tùng của hắn vẫn đứng im ở chỗ đó, không hề nhúc nhích.

Lão gầm thét, liên tục ra lệnh hai tên tùy tùng, nhưng không nhận được sự phản hồi nào.

Hai tên này đã bị linh lực của Hoang Thần định trụ, không nhúc nhích được.

Thấy hai tên kia không chịu nhúc nhích, mặc dù lão trong lòng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn nhịn đau, uy hiếp Tô Hạo.

"Ngươi biết mình đang làm gì sao? Ta là chấp sự của Lăng Gia đó, nếu ngươi dám làm gì ta, thì một nhà các ngươi cứ xác định bị đuổi khỏi Lăng Gia đi, đến lúc đó với thân phận gia nô không nghe lời bị đuổi đi, ta xem ở chỗ nào còn có chỗ sống của gai đình các ngươi".

Tuy nhiên, đối mặt với sự uy hiếp của lão, Tô Hạo mặt không biểu tình, tiếp tục hành hung lão.

Chỉ sau vài phút, trên người lão đã máu me be bét, máu của lão đều bám trên tay Tô Hạo.

Còn đằng xa, cha mẹ Tô Hạo thấy hắn như vậy, trong lòng khiếp sợ, bắt đầu nghi ngờ đây có phải Tô Hạo hay không.

Rồi rất nhanh, hai người cũng phản ứng lại, đi lên bắt đầu ngăn cản Tô Hạo.

Phụ thân Tô Hạo nắm chặt tay hắn, rồi nói: "Hạo nhi thế là đủ rồi, đánh nữa sẽ sinh sự, rất phiền phức.

Mẫu thân của Tô Hạo cũng đồng ý nói, "Đúng rồi Hạo nhi làm theo lời cha con đi, buông tha kẻ nay nếu thật sự giết hắn ở đây, cả nhà chúng ta sẽ phải đối diện với Đại Chấp Sự.

Nghe được lời đối thoại của hai người, lão già kia khó khăn lộ ra nụ cười, tuy niên trên gương mặt hắn có nặn ra và ôm hòa, sau đó hắn nói: "Tiểu huynh đệ, nghe cha mẹ ngươi nói đi, buông tha ta, ta hứa sẽ...".

"Ồn ào" thanh âm của Hoang Thần vừa nói ra, liền không biết từ đâu xuất hiện một hỏa cầu, nó vừa xuất hiện liền lao thắng tới, đốt tên chấp sự kia thành tro bụi.

Có người hầu vô tình đi qua, thấy cảnh này, liền tán loạn hết lên nói: "Giết người rồi!! Mau đi bẩm báo hình đường".

...

Sau khi tên chấp sự kia chết, xác hắn biền thành tro tàn, bay tán loạn trở thành những hạt bụi, còn hai tên tùy tùng kia, liền đã chết do linh áp của Hoang Thần.

Tô Hạo đứng lên, cũng rất mau đỡ dậy cha mẹ.

Bị con đỡ dậy, Tô Thiên, phụ thân của Tô Hạo lại lắc đầu nói: "Hạo nhi lần này con thật sự gây ra một đại họa, nếu không sai, vài ngày sau cả gia đình ta đều sẽ bị đuổi khỏi Lăng Gia" Tô Thiên thở dài nói.

Sau đó, âm thanh của Hoang Thần từ xa vang lên: "Có ta ở đây, cả gia đình các ngươi ở Thiên Nhai Thành sẽ không ai dám bắt nạt, hiện tại hai người các ngươi hãy theo ta".

...

(Còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment