Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 53 - Bắt Đầu Luyện Đan

Đan Huyền Tử đường đường là một tu sĩ Giả Anh, lấy tu vi của lão đương nhiên sẽ phát giác ra được thần niệm dò xét của Hoang Thần.

Khi cảm nhận được thần niệm này, lão liền mỉm cười, dùng linh lực phóng đại âm thanh nói: "Hai vị đạo hữu thấy động phủ như thế nào? Cái này lão phu phải suy nghĩ hồi lâu thì mới thiết kế được a!".

Lão vừa nói xong, thanh âm của Hoang Thần từ phía động phủ cũng đáp lại: "Vào đây rồi mới nói a".

"Ừm, lão phu đến ngay"

Đan Huyền Tử nghe được thanh âm của Hoang Thần, vừa nói vừa nhanh chóng đi hướng động phủ của Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi.

Lão đi rất nhanh, chưa được vài giây lão liền xuất hiện ngay trước cửa. Nhưng lúc lão định dùng tay đẩy cửa ra thì cánh cửa đó đã tự động mở ra, theo sau hiện tượng đó là thanh âm của Hoang Thần: "Mời vào".

Lão vừa bước vào liền nhìn thấy ở chỗ ngồi ở phòng khách, hai người Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi đang ngồi cạnh nhau.

Tiêu Thanh Nghi gương mặt thanh lãnh, ngồi yên ở đó không nói gì. Còn Hoang Thần thì mang một nụ cười thong dong nhìn lão.

Lão rất nhanh tiến lên, ngồi ở phía đối diện của hai người. Vừa ngồi xuống lão liền mỉm cười hỏi: "Hai vị, cảm thấy chỗ ở mới như thế nào? Rất không tệ chứ?".

"Ừm, về phương diện thiết kế thì ngươi cũng có một tay" Hoang Thần gật đầu trả lời. Sau đó hắn liền hỏi: "Về phần dược liệu ta yêu cầu, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

"Ừm, đã chuẩn bị xong" Đan Huyền Tử trả lời, sau đó lão liền lấy ra một cái nhẫn trữ vật, rồi ném nó cho Hoang Thần, vừa ném lão vừa nói: "Ngươi dùng thần niệm tra xét xem đủ không a".

Nhìn thấy nhẫn trữ vật bay đến, Hoang Thần liền nhanh chóng bắt được chiếc nhẫn. Sau đó hắn liền điều động một tia thần niệm vào quan sát những thứ bên trong chiếc nhẫn.

Thần niệm của Hoang Thần vừa xâm nhập vào, liền nhìn thấy trong nhẫn xếp chồng các loại thảo dược, nhân sâm. Hoang Thần dùng thần niệm đảo qua một lượt, xác định chúng đều là các dược liệu cấp hai đến cấp ba sau hắn liền thu hồi thần niệm, quay về hiện thực.

Vừa quay về hiện thực, Hoang Thần liền gật đầu một cái rồi nói: "Ừm, đã đủ rồi".

Nghe thấy Hoang Thần nói đã đủ, Đan Huyền Tử liền cười ha ha, lão lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một vò rượu rồi nói: "Đến, hai vị ăn mừng việc các ngươi có động phủ mới, lão phu liền tự cắt thịt tự bỏ vò 【Tuý Thần Tửu】 lão phu cất công chứa đựng này cho hai ngươi uống".

Hoang Thần nghe lão nói, hơi hơi kinh ngạc mở miệng nói ra: "Ồ! Lại là【Tuý Thần Tửu】lão già nhà ngươi không ngờ lại có thứ này".

【Tuý Thần Tửu】là một loại rượu có khả năng ôn dưỡng tinh thần, theo miêu tả thì khi uống nó vào sẽ có cảm giác như tâm hồn đang được vuốt ve. Khiến cho người uống có một cảm giác sảng khoái không nói thành lời, vì thế nên loại rượu này đã trở thành một trong những loại rượu được nhiều tu sĩ ưa chuộng.

Tuy nhiên, loại rượu này lại có một yêu cầu trưng cất vô cùng hà khắc và nguyên liệu để trưng cất cũng cực kỳ khó kiếm, đặc biệt là nguyên liệu chính không thể thiếu đó là yêu đan cấp bốn. Nên đa số tu sĩ đều chỉ nghe qua tên loại rượu này mà chưa được gặp bao giờ, do đó Hoang Thần mới bất ngờ khi thấy Đan Huyền Tử lấy ra loại rượu này.

Còn Đan Huyền Tử thấy biểu hiện của Hoang Thần như vậy, lão liền cười nhẹ rồi nói: "Ngươi cũng không cần bất ngờ như vậy, vò rượu này là trước đó lão phu thám hiểm di tích tìm được. Trong đó cũng chỉ có một vò như này, lão phu nhận được nó cũng không dám uống, liền vì hôm nay chiêu đãi hai người các ngươi".

Nghe lời của lão, Hoang Thần liền một trận khinh bỉ, rõ ràng lão già này không chỉ lấy được một vò, vậy mà lại giả thành bộ dáng như vậy.

Nhưng bề ngoài, Hoang Thần vẫn mỉm cười, rồi nói: "Vậy đa tạ hảo ý của ngươi rồi".

"Được rồi nói nhiều làm gì, mau uống a" Đan Huyền Tử gấp gáp nói. Vừa nói xong lão liền mở vò rượu ra, nhất thời một mùi hương thoang thoảng từ miệng vò rượu lan ra, khiến cho cả động phủ tràn ngập trong một mùi hương khó tả.

"Thật thơm! Không hổ là 【Túy Thần Tửu]" Hoang Thần cảm khái nói

Còn Tiêu Thanh Nghi nãy giờ không nói gì, sau khi ngửi được mùi thơm này. Nàng cũng gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: "Hảo tửu".

Đan Huyền Tử nhìn thấy biểu cảm và âm thanh tám thưởng, lão rất nhanh liền hồi tưởng về thanh âm và gương mặt đạm mạc của hai người trước đó. Trong người lão liền dâng lên một cỗ đắc ý.

Nhưng ngoài mặt, lão vẫn thành thành thật thật ró rượu vào chén. Màu sắc của 【Tuý Tiên Tửu】là màu xanh nước biển, khi đổ ra mùi hương của nó sẽ càng nồng nặc, mùi hương khiến cho người ngồi ở gần dâng lên một cỗ cảm giác mê say.

Hoang Thần ba người mỗi người cầm một chén rượu lên, rồi cả ba cùng cạn ly, rồi sau đó đưa ly rượu đến miệng. Bắt đầu nhấm nuốt và thưởng thức.

Những giọt rượu được ba người uống vào rất nhanh liền biến thành một đạo năng lượng màu xanh, lao thẳng đến phía thức hải. Rồi lúc đến gần chúng tựu vỡ nát ra hóa thành từng đạo tinh thuần lực lượng tinh thần.

...

Nửa giờ sau.

Sau khi đã uống hết vò rượu, Đan Huyền Tử liền lấy lý do là có việc bận nên đã cáo từ rời đi trước, chỉ để lại trong Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi.

Hoang Thần đứng lên, đầu óc của hắn lúc này vẫn hơi choáng váng. Mặc dù là tu sĩ nhưng dược lực của vò rượu này chính là để cho tu sĩ dùng, nên hiệu ứng quả miễn dịch của tu sĩ với mấy loại rượu này cũng không có tác dụng lắm.

Vừa đứng lên, Hoang Thần liền lấy ra một viên 【Tỉnh Tửu Đan】ở trong nhẫn trữ vật ra, rồi không chút do dự nuốt vào. Viên 【Tỉnh Tửu Đan】này vừa vào bụng, nó liền bắt tỏa ra một luồng nhiệt lưu giúp cho Hoang Thần nhanh chóng lấy lại tỉnh táo lại.

Sau khi tỉnh táo lại, Hoang Thần liền quan sát xung quanh gian phòng này. Quan sát một hồi, Hoang Thần không phát hiện căn phòng này có gì bừa bộn hay bẩn thỉu liền thu hồi ánh mắt.

Có điều, hắn lúc này lại nhìn thẳng xuống phía dưới. Phải nói đúng hơn là hắn đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Nghi dang dựa lưng vào thành tường, trên gương mặt của nàng lúc này đã đỏ bừng như trái táo chín.

Hẳn là nàng nàng đã say rượu. Hoang Thần nhìn thấy cảnh này, vỗ trán nói: "Biết nàng tửu lượng kém như vậy, đáng lý ra ta không nên cho nàng cùng uống thứ này!".

Vừa nói xong, Hoang Thần cũng không chậm trễ, hắn rất nhanh liền lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên 【Tỉnh Tửu Đan].

Hoang Thần cố kiềm chế dụng vọng, dùng tay cậy mở đôi môi nhắm chặt của Tiêu Thanh Nghi, rồi hắn lấy viên đan dược kia ra rồi cho vào miệng nàng.

Làm xong những thứ này, Hoang Thần liền buông lỏng cơ thể một cái, rồi hướng về phía cánh cửa đi đến.

Bước ra khỏi cửa, Hoang Thần liền đi một đoạn ngắn, rất nhanh hắn liền đi đến trước vách núi, đứng từ trên cao nhìn xuống dưới.

Bây giờ là vào khoảng tám giờ, vầng trăng trên bầu trời cũng treo cao. Ánh sáng nhu hòa của vầng trăng chiếu xuống khắp đại địa của Đan Huyền Môn.

Đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, Hoang Thần liền có thể dễ dàng nhìn thấy các kiến trúc trong tông môn. Nhất là nơi ở của các đệ tử, vào giờ này những nơi ở thường sẽ để đèn rất sáng.

Ngắm nhìn cảnh vật một lúc, Hoang Thần cũng liền tự nhiên hơi hơi ngẩn người. Nhưng một lúc sau tựa hồ là cảm ứng được cái gì đến gần, Hoang Thần liền mỉm cười quay về phía sau nói: "Ngươi đã tỉnh!".

...

(Còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment