Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 54 - Bắt Đầu Luyện Đan (2)

Hoang Thần vừa nói xong, thì những tiếng bước chân trên đá lên tục vang lên.

"Cạch cạch".

Rồi một thân ảnh dần dần hiện lên trong màn đêm, đó là một nữ nhân tuổi khoảng mười tám mười chín, mặc một bộ váy liền áo phía trên có thêu mấy đóa huyết liên. Nàng có mái tóc đen dài, đôi mặt đỏ như màu máu, cả người tỏa ra một cỗ khí tức không nói nên lời.

Nàng vừa đến, liền mỉm cười đối với Hoang Thần nói: "Ừm, đã tỉnh. Ta cũng không ngờ vò 【Túy Tiên Tửu】này lại có hiệu lực mạnh như thế".

Nghe nàng nói, Hoang Thần liền cười nhẹ trả lời: "Đương nhiên, loại rượu này tu sĩ Nguyên Anh uống vào còn khó chống đỡ nổi. Nếu không có 【Tỉnh Tửu Đan】sợ là hai ta hiện tại đứng lên còn không nổi".

Hắn vừa nói xong, thanh âm của Tiêu Thanh Nghi cũng vang lên, nàng hỏi: "Ừm, không nói những cái này nữa. Hiện tại đã vào Đan Huyền Môn rồi, dược liệu cũng đã lấy được rồi. Tiếp theo ngươi còn kế hoạch gì không?".

"Kế hoạch ư?" Hoang Thần nghe nàng nói, vừa ngước đầu lên nhìn vầng trăng tròn lên trói cao. Rồi hắn mới mở miệng: "Tạm thời ta sẽ không chú tâm vào kế hoạch lớn gì, việc quan trọng là nhất bây giờ là nâng cao tay nghề luyện đan.

Có những tri thức và kỹ xảo luyện đan của 【Huyết Ảnh Ma Thần Điện】rất nhanh ta liền có thể đột phá đến luyện đan sư cấp ba, cấp bốn. Chỉ có điều là..." Hoang Thần nói đến đây, nhìn thẳng vào vầng trăng trên cao, miệng thở dài một cái.

"Ngươi là đang lo lắng về việc ba tên thái thượng trưởng lão của ba môn phái kia biến mất sao?" Tiêu Thanh Nghi hỏi.

Nghe nàng hỏi, Hoang Thần liền gật đầu một cái rồi đáp: "Ừm, mặc dù ta chưa có kết luận, là đang đang có kẻ đứng sau màn hay không, nhưng trên đời này thứ không đáng tin nhất là may mắn.

Lấy thực lực của ta đừng nói là Hóa Thần tu sĩ, cho dù là Man Quỷ Chân Quân yếu nhất trong cấp độ Kết Anh kia ra tay thì ta đều không có sức chống trả".

Tiêu Thanh Nghi nghe hắn nói như vậy, nàng cũng trầm mặc một lúc, rồi thanh âm nhẹ nhàng an ủi nói: "Ngươi cũng không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy. Gặp kẻ thù không đối kháng lại được thì chúng ta chạy là được".

"Chạy ư?" Hoang Thần tự hỏi, sau đó hắn lại lắc đầu rồi nói: "Chỉ sợ lúc này tên Man Quỷ Chân Quân kia đang ở đâu đó rình mò chúng ta. Chỉ cần rời khỏi địa bàn của Đan Huyền Môn hắn sẽ lập tức ra tay, mà ngươi cũng hiểu rồi đó.

Hai ta chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ. Cho dù ta có dùng Huyết Ảnh Ma Thần Trảo đến cực hạn cũng không thể giết được Man Quỷ Chân Quân. Hơn nữa ta cũng tin tưởng kẻ này hẳn còn rất nhiều chuẩn bị phía sau".

Tiêu Thanh Nghi nghe Hoang Thần nói xong, nàng định tiếp tục mở miệng nói cái gì. Nhưng dường như cảm ứng được cái gì, cả nàng và Hoang Thần đều quay đầu nhìn về phía Vũ Hóa Môn.

Chỉ thấy trước mắt hai người là một bầu trời không biết từ lúc nào đã bị bao phủ bởi mây đen. Vầng trăng sáng rọi lúc nãy cũng rất nhanh bị che phủ, chỉ để lại một bầu trời tối tăm không một tia sáng.

Những cơn gió lớn bắt đầu nổi lên, gió thổi các bụi, thổi cả mái tóc của Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi. Khiến cho tóc của hai người bay phấp phới.

Và đương nhiên không chỉ hai người chú ý đến cảnh tượng này, mà tất cả Đan Huyền Môn bây giờ đều bị cảnh tượng bầu trời lúc này hấp dẫn.

Những đệ tử và các trưởng lão của Đan Huyền Môn đều nhao nhao rời khỏi gian phòng của mình. Ngắm nhìn cảnh tượng xảy ra trên bầu trời.

"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đang yên đang lành mà mây đen dữ dội vậy?" Một tên đệ tử vừa bước khỏi phòng, hướng về những đệ tử đang ở ngoài hỏi.

Nghe thấy hắn hỏi, một đệ tử trong đáp người kia cũng nghi hoặc đáp: "Không biết nữa, nãy bọn ta ở ngoài này nói chuyện. Bỗng dưng trên bầu trời đột nhiên xuất hiện những đám mây đen dày đặc, bao phủ bầu trời, bọn ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra".

"Chả lẽ đây là dị tượng của một tu sĩ nào đó đang đột phá sao? Một đệ tử khác nói.

Nghe tên đệ tử kia nói vậy, một tên đệ tử khác cũng trả lời: "Không giống lắm a, mới tháng trước Thần Hoang chân nhân đột phá Kim Đan Kỳ, tuy có dị tượng nhưng cũng đâu đến mức đó"

Nhưng tên đệ tử này vừa nói xong, đám người đột nhiên nghĩ đến cái gì. Một tên đệ tử đi trước, khiếp sợ nói ra: "Chả lẽ là Kết Anh thiên tượng!".

...

Chỗ ở của Tô Hạo.

Tô Hạo thân mặc y phục đệ tử ngoại môn của Đan Huyền Môn, hắn đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường của mình. Ở trên tay trái của hắn có cầm một quả cầu thủy tinh, ở trong quả cầu thủy tinh đó đang không ngừng truyền ra những đạo khí lưu màu đỏ cho Tô Hạo".

Một lúc sau, "Rắc rắc" thanh âm vang lên, tựa hồ vừa phá bỏ cái gì đó. Tô Hạo mở mắt ra, trên miệng hắn nở một nụ cười vui mừng, rồi nói: "Thật sự có hiệu quả. Thứ công pháp mà sư phụ cho ta thật thần kỳ, chỉ trong vài giờ hấp thụ sát khí, ta đã đột phá đến Luyện Sát tầng một. Cứ cái đà này chỉ cần mười năm, ta liền có thể đạt đến Luyện Sát tầng chín".

Tô Hạo mỉm cười thầm nghĩ, đợi một lúc sau những vui mừng khi đột phá của hắn đã giảm bớt đi. Hắn quay đầu xuống nhìn về viên Huyết Sát cầu trong tay mình, trải qua vài giờ hấp thu nhưng những tinh hoa sát khí trong Huyết Sát châu vẫn vô cùng đậm đặc, dường như không có dấu hiệu giảm bớt.

Đánh giá Huyết Sát sát cầu một hồi thì đột nhiên thanh âm gõ cửa "Cốc cốc" đột nhiên vang lên. Theo sau đó là một âm thanh non nớt truyền đến: "Hạo ca! Ngươi mau ra đây nhìn! Vầng trăng trên trời tự dưng biến mất rồi".

Nghe được thanh âm kia. Tô Hạo liền mau chóng thu hồi Huyết Sát cầu lại, tự thân hắn chỉnh lý lại y phục rồi cũng đứng lên, hướng về trước cửa đi đến.

Khi đến trước cửa, hắn liền dùng tay mở cửa ra. Cửa vừa mở liền có một cơn gió giữ dội ập đến khiến cho tóc và y phục của Tô Hạo bắt đầu phấp phới. Gió mạnh đến mức mà cánh cửa Tô Hạo vừa mở ra cũng bị đẩy về, lúc sắp đập vào Tô Hạo liền bị hắn đưa tay cản lại.

Sau đó, hắn quay ra nhìn Lưu Cường đang bám vào một cái cột trụ gần cửa, khó khăn đứng vững. Mà tên nhóc này chính là chủ nhân của âm thanh vừa nãy.

Tô Hạo gương mặt nghi hoặc đánh giá cảnh tượng xung quanh, rồi hắn hướng về Lưu Cường hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?".

Lưu Cường đang gắng sức bám vào một cái cột trụ cột, trong miệng hơi hơi thở dốc. Cơn gió này quá lớn, khiến cho cơ thể béo mập của Lưu Cường khó có thể đứng vững.

Nhưng khi nghe được câu hỏi của Tô Hạo, hắn liền chỉ vào bầu trời, gắng sức nói ra: "Hạo ca! Ngươi nhìn".

Nghe Lưu Cường nói như vậy. Tô Hạo cũng nghi hoặc nhìn theo hướng hắn chỉ. Nhưng vừa nhìn vào cảnh tượng phía trên, Tô Hạo liền kinh sợ nó ra: "Kết... kết anh thiên tượng!".

"Cái gì!" Lưu Cường ở gần đó nghe được Tô Hạo nói cũng thốt ra một tiếng khiếp sợ. Sau đó dường như là khiếp sợ quá nên Lưu Cường quên mất không bám chặt vào cái cột trụ kia.

Sau đó Lưu Cường liền đứng không vững. Rồi rất nhanh hắn lại bị cơn gió thổi lăn quay xuống đường, sau đó hắn lăn tròn vài vòng khiến cho quần áo trên thân bẩn hết.

Sau khi đã lăn xong, Lưu Cường nằm ở đó không thể đứng lên được, đến nỗi hắn phải dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Tô Hao rồi nói lớn: "Hạo Ca! Cứu ta với!".

Những đệ tử xung quanh đang chú ý cảnh tượng trên bầu trời cũng bị thanh âm của hắn hấp dẫn, cả đám đều quay đầu nhìn sang.

Khi bọn hắn vừa nhìn thấy cảnh tượng Lưu Cường quần áo bẩn thỉu, đang nằm ở trên đất. Cả đám đều hiểu điều gì sau đó nhìn nhau cùng cười "ha ha".

Tô Hạo đứng ở trước cửa thấy cảnh này mặt cũng đen lại, trong đầu hắn bắt đầu đang suy nghĩ xem bản thân mình có nên đi cầu cạnh sư phụ để đổi chỗ ở mới không.

...

Bình Luận (0)
Comment