Hiện giờ chưa có lá sen, Bạch Đào định trước tiên nấu nhân đậu đỏ, lát nữa làm món kẹp sa nhục, tức thị món thịt kho ngọt.
Nhìn Lục Hằng sắp bước ra khỏi sân, Bạch Đào trêu chọc: "Lục ca, huynh đừng cũng đi biệt tăm không trở lại đấy nhé."
Lục Hằng vội vã ngoái đầu cao giọng đáp: "Không đâu, con ta còn ở trong tay các ngươi mà!"
Vốn đang tập trung tinh thần, Hổ Tử bị câu này làm cho phân tâm, mũi tên b*n r* lệch khỏi bia ngàn dặm.
Đợi khi Hổ Tử quay đầu nhìn ra cổng viện, nào còn thấy bóng dáng cha đâu, đành ủ rũ nhìn Bùi Tranh: "Sư phụ..."
Bùi Tranh khẽ nghiêng đầu về phía bia ngắm: "Đi nhặt về."
"Dạ, sư phụ!" Hổ Tử mừng rỡ đi nhặt những mũi tên rơi xuống đất, tiện tay rút luôn cả những mũi cắm trên bia.
Ngay lúc nhóc rút mũi tên cuối cùng, Bùi Tranh bỗng thản nhiên mở miệng: "Phạt luyện thêm một khắc, lát nữa đừng quên."
Tưởng mình thoát nạn, Hổ Tử lập tức xịu mặt, bỗng thấy mũi tên trong tay nặng trĩu tựa ngàn cân.
Lão cha đúng là! Suốt ngày hò hét om sòm!
Cha nhỏ nói không sai chút nào, thật sự là rất bất lịch sự!
Về sau nhóc tuyệt đối không làm vậy nữa!
Bạch Đào quay vào nhà chính liếc nhìn nồi đậu, lẩm bẩm: "Lục ca đúng là một đi không trở lại, gà nướng đất ta định làm cũng không kịp nữa rồi, thôi thì đổi thành gà quay vậy."
Tuy trong thôn rất an toàn, nhưng Bạch Đào vẫn không yên tâm về hai người chưa trở lại kia. Cậu vội chạy đến góc sân tìm Bùi Tranh, sợ Hổ Tử nghe thấy, cậu kéo y sang một bên, nhỏ giọng: "Tranh ca, Lục ca bọn họ ra ngoài cũng lâu rồi, ta hơi lo, huynh có muốn đi xem một chuyến không?"
Bùi Tranh liếc nhìn Hổ Tử một cái, đáp: "Được."
Bạch Đào lo lắng nhìn y: "Huynh sẽ không cũng lạc mất đấy chứ? Hay là ta đi cùng huynh."
Bùi Tranh nắm lấy tay Bạch Đào: "Không đâu, em còn ở đây mà."
Bạch Đào bật cười, siết tay y một cái: "Miệng huynh càng lúc càng ngọt đấy."
Bùi Tranh nhìn cậu chăm chú: "Ta nói thật lòng. Em ở đâu, ta ở đó."
Bạch Đào không chống nổi mấy lời chân thành này của y, đẩy người ra: "Đi đi, nhanh về nhé."
Hai người còn đang đẩy qua đẩy lại chưa kịp ra tới cổng sân, thì Lâm Tầm đột nhiên tới nơi.
"Tranh thúc, Đào thúc." Lâm Tầm đưa gói diêm tiêu và lá sen khô trong tay cho Bùi Tranh, "Lục thúc bảo cháy nói, họ có việc gấp ở chỗ Vu đại phu, nên sẽ về trễ một chút."
Bạch Đào có chút lo lắng: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Tầm lắc đầu: "Không rõ, lúc cháu tới thì chỉ thấy Cố thúc đang lau nước mắt."
Thì ra, Vu đại phu thấy hai đứa nhỏ sống quá vất vả, nên cho phép Lâm Tầm cách hai ngày lại tới giúp giặt giũ, mỗi lần trả bảy tám chục tiền công.
Hôm nay Lâm Tầm mang quần áo đã giặt sạch trả về nhà Vu đại phu, vừa khéo gặp được Lục Hằng và Cố Tư Khanh.
Đợi phơi đồ xong, cậu nhóc liền bị Lục Hằng gọi tới nhờ chuyển đồ và truyền lời.
Nghe nói ngay cả Cố Tư Khanh cũng khóc, Bạch Đào giật mình, tưởng đã xảy ra bệnh nặng gì, chẳng còn tâm trí nấu cơm nữa, vội vàng chuẩn bị đi xem sao.
"Tranh ca, trong lồng hấp của ta còn đồ, huynh giúp ta trông lửa nhé, rồi lấy lá sen gói con gà lại, sau đó bọc lớp bùn ta đã chuẩn bị, ném vào đống lửa là được."
Bùi Tranh trấn an Bạch Đào đang cuống cuồng: "Đừng lo, Lục ca bọn họ chắc chắn không sao đâu."
Lâm Tầm cũng vội vàng phụ họa: "Chắc không có chuyện gì lớn, cháu thấy Lục thúc và Vu đạu phu đều rất bình tĩnh."
Bạch Đào cởi tạp dề ra: "Ta vẫn phải đi xem một chuyến, bằng không trong lòng cứ thấp thỏm."
Bùi Tranh không ngăn cản nữa, mà dứt khoát đi cùng, tiện tay nhét tất cả đồ đạc đang cầm cho Tống Dĩ An.
Hai người một đường chạy vội, thẳng đến nhà Vu đại phu.
Lục Hằng đang chăm chú lắng nghe Vu đại phu kể tỉ mỉ tình hình, bị hai người bất ngờ xông vào dọa cho giật mình: "Sao các ngươi cũng tới? Lâm Tầm không nói với các ngươi à?"
Bạch Đào nhìn Cố Tư Khanh đang đứng rất gần phu lang của Vu đại phu, vội giải thích: "Lâm Tầm có nói, chỉ là các huynh mãi chưa về, ta lo lắng quá."
Cố Tư Khanh lau nước mắt: "Chỉ là có chút việc đột xuất nên chậm trễ, xin lỗi, khiến mọi người phải lo."
Phu lang của Vu đại phu bất đắc dĩ đưa khăn tay cho hắn: "Ta không phải vẫn đang sống sờ sờ đây sao, ngươi khóc lóc như đang đưa tang vậy."
Cố Tư Khanh tức giận giật lấy khăn: "Đưa tang thì ta đã khóc rồi, lúc trước trước phần mộ áo quan của huynh ấy."
Nghe đến câu ấy, tim Vu đại phu khẽ thắt lại, lén liếc mắt nhìn phu lang nhà mình.
Bạch Đào đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì, bỗng trợn tròn mắt, vội quay đầu nhìn Bùi Tranh.
Chuyện, chuyện này thông tin có hơi lớn nha, sao mà ngay cả mộ áo quan cũng có rồi?
Lục Hằng vội ôm chặt Cố Tư Khanh vào lòng, mang theo chút áy náy mà giải thích: "A Khanh nói bừa đấy, trong nhà nào có lập mộ áo quan gì đâu."
Bạch Đào càng nghe càng mơ hồ, nghe giọng điệu này, hình như Cố Tư Khanh và phu lang của Vu đại phu quen biết từ trước, hơn nữa quan hệ còn không tệ.
Cậu liếc nhìn bốn người trong phòng, cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, mình cũng không tiện ở lại lâu, bèn mở miệng: "Đã biết Cố ca không sao, vậy ta với Tranh ca xin phép về trước. Ừm... Vu đại phu nếu không chê, lát nữa cùng Lục ca bọn họ về nhà ăn cơm đi."
Cậu nhìn sang phu lang của Vu đại phu, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào, đành nói: "Đến lúc đó ngài cũng cùng tới nhé."
Phu lang của Vu đại phu cười cười: "Được, vừa hay dạo gần đây thỉnh thoảng nghe bà con trong thôn gọi ngươi là Bạch đại trù, tối nay ta phải nếm thử một phen."
Bạch Đào vội xua tay: "Đều là đám Nhị Trụ nghịch ngợm gọi chơi thôi, cái danh Bạch đại trù này ta không dám nhận đâu."
Cố Tư Khanh liếc nhìn Bạch Đào đang xoay người ra cửa, lại quay sang nhìn người ngồi cạnh, dường như có điều muốn nói.
Phu lang của Vu đại phu thấy hắn do dự, bỗng như trút được gánh nặng, cười gọi với theo Bạch Đào và Bùi Tranh: "Phải rồi, còn chưa giới thiệu chính thức với các ngươi, ta tên là Cố Tư Nam, là đại ca của A Khanh. Sau này các ngươi cứ theo Lục Hằng mà gọi ta là Nam ca là được."
Bạch Đào vừa định bước qua ngưỡng cửa, liền đụng ngay một cái 'Cốp' thật mạnh, đau đến nhe răng trợn mắt, khoé mắt lập tức đỏ hoe.
Bùi Tranh phản xạ có điều kiện bế bổng cậu lên, đặt lên ghế bên cạnh: "Để ta xem có bị thương không."
Bạch Đào vội nắm lấy bàn tay đang định cởi giày mình: "Không sao, không trầy xước gì đâu, chỉ là đau chút thôi, nghỉ một lát là ổn."
Trong phòng mấy người vẫn còn ngây ra vì bất ngờ trước màn giới thiệu đột ngột của Cố Tư Nam, nhất thời chẳng ai lên tiếng hỏi han.
Cuối cùng vẫn là Vu đại phu phản ứng trước, đứng dậy lấy ra một lọ thuốc, đưa cho Bùi Tranh: "Đây là thuốc cầm máu tiêu sưng, ngày thường trên người có xây xát gì cũng có thể dùng."
Bùi Tranh không khách sáo nhận lấy: "Đa tạ."
Cố Tư Nam theo sau Vu đại phu, nhìn Bạch Đào bằng ánh mắt áy náy: "Xin lỗi, dọa ngươi rồi."
Bạch Đào cười lắc đầu: "Không trách được Nam ca, là ta sơ ý thôi."
Nghe cậu gọi một tiếng "Nam ca", Cố Tư Nam cũng bật cười: "Nếu chân còn đau thì nghỉ thêm chút nữa rồi hẵng đi."
Bùi Tranh dứt khoát cõng luôn người dậy: "Không cần, ta về nhà bôi thuốc cho em ấy."
Bạch Đào biết Bùi Tranh lo cho mình, liền vẫy tay với mọi người: "Chúng ta đi trước đây, mọi người lát nữa đừng quên tới ăn cơm nhé, ta đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi."
Vu đại phu mỉm cười, nắm lấy tay phu lang: "Được, lát nữa nhất định tới."