Lúc này trời đã về chiều, không ít người lục tục từ ruộng về nhà, thấy Bùi Tranh cõng Bạch Đào thì đều tiến lại hỏi han đôi câu.
Bạch Đào chỉ cười ngây ngô, suốt dọc đường đều để Bùi Tranh làm "người phát ngôn" thay mình.
Qua khỏi con sông, Bạch Đào vòng tay ôm cổ Bùi Tranh, cười khẽ hôn lên má y một cái: "Ta phát hiện mọi người càng ngày càng không còn sợ huynh nữa rồi, ai nấy đều đối xử với huynh như dân làng bình thường. Tranh ca giỏi thật đó! Nhanh vậy đã lật ngược ấn tượng của mọi người rồi."
Bùi Tranh nghe vậy, trong mắt cũng thoáng hiện ý cười: "Vì em dạy tốt."
Ban đầu y vốn chẳng bận tâm ánh mắt người đời, nhưng giờ đã có người để tâm, tự nhiên cũng muốn hoà mình vào thế gian phàm tục này.
Bạch Đào hai tay siết chặt cổ Bùi Tranh, nhắm mắt lại, cười híp mắt hôn nhẹ lên tai y một cái: "Vậy sau này huynh phải gọi ta là Bạch lão sư đấy."
"Ừ, Bạch lão sư."
Bạch Đào hài lòng vặn vẹo người trên lưng Bùi Tranh.
Thật ra chân cậu đã không còn đau nữa, nhưng vẫn cố tình muốn được Bùi Tranh cõng thế này, tấm lưng rộng rãi ấm áp ấy khiến người ta vô cùng an tâm, lại dễ khiến người ta nghiện.
Hai người cũng rất ăn ý mà không nhắc tới chuyện của Cố Tư Nam.
Dù sao biết cũng chưa nhiều, có nói thêm cũng chẳng được gì, sau này Cố Tư Khanh muốn nói, bọn họ tự nhiên sẽ biết.
Lúc Lục Hằng đưa Vu đạu phu và mọi người trở về, Bạch Đào đang rưới nước sốt lên đĩa thịt viên tứ hỉ vừa bưng ra khỏi bếp: "Về rồi à? Mau rửa tay lên bàn ngồi, ta xào thêm một món nữa rồi ăn luôn."
Tống Dĩ An bê đồ ăn ra, thấy đông người thế này không nhịn được bật cười, lấy khuỷu tay huých huých Khâu Đại Ngưu cũng đang bưng món ăn theo sau: "Người cùng tụ họp ăn cơm càng ngày càng nhiều rồi. Nghĩ lại hồi Bạch Đào chưa đến, nhiều lắm cũng chỉ có ta, ngươi với Tranh ca ngồi ăn chung, bây giờ thường xuyên một bàn còn ngồi không xuể."
Khâu Đại Ngưu cười ha hả: "Thế thì tốt quá còn gì, đông vui! Chờ ta thành thân xong, lại đưa Thanh ca nhi đến ăn chực, chắc còn náo nhiệt hơn, hê hê."
Tống Dĩ An trợn mắt, đặt món ăn lên bàn: "Ngươi cứ thành thân được rồi hẵng nói."
Lục Hằng, đang bưng bát đũa bước vào, cười hỏi Tống Dĩ An: "Tống phu tử đã có kế hoạch gì về đại sự cả đời chưa? Ta biết mấy cô nương và ca nhi tuổi tác phù hợp, có muốn ta giới thiệu cho?"
Tống Dĩ An cười lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa có dự định gì về chuyện đó."
"Đến khi nào cần cứ nói, ta thật sự quen không ít người, nhất định giới thiệu cho ngươi một người tốt."
Lục Hằng nói câu này rất chân thành. Sự tiến bộ của Hổ Tử trong tháng này hắn đều nhìn thấy rõ, ngoài sự thúc giục của Bạch Đào và Bùi Tranh, công lao của Tống phu tử cũng không nhỏ.
Nói thật, từ khi trong nhà không còn trẻ nhỏ, hai người họ mới có thời gian và tinh lực dồn vào chuyện mở cửa tiệm, nếu không, tửu lâu cũng chưa chắc mở được thuận lợi như bây giờ.
Bạch Đào bưng đĩa tôm rang muối tiêu vào nhà: "Được rồi, ăn cơm thôi!"
Lâm Chân nhìn bàn đầy món ăn, nuốt nước miếng: "Nhiều món chưa từng ăn quá."
"Trên bàn có không ít món là đặc sản quê ta, mọi người nếm thử xem có hợp khẩu vị không." Bạch Đào ôm hũ rượu anh đào mình tự ngâm, ngồi xuống bên cạnh Bùi Tranh, "Đây là rượu làm từ anh đào dại trên núi, nồng độ không cao, mọi người nếm thử một chút."
Nói rồi, cậu lần lượt rót cho mỗi người một ly nhỏ, tất nhiên, mấy đứa nhỏ thì không được uống.
Mọi người bắt đầu động đũa: "Vậy bọn ta không khách sáo nữa."
Vu đạu phu nhìn bàn ăn đầy những món quen thuộc, viền mắt cũng đỏ lên. Đã nhiều năm rồi hắn chưa được ăn những món như thế này.
Hắn gắp một miếng thịt kho mềm ngọt, bỏ vào bát của Cố Tư Nam: "Ăn đi, tay nghề của ta chắc chắn không bằng người ta đâu."
Cố Tư Nam ăn một miếng, thoáng thất thần, rồi cười: "Đúng là ngon hơn huynh làm thật, độ ngọt vừa phải."
Vu đại phu đúng là bốc thuốc rất chuẩn, nhưng cho gia vị thì thôi khỏi bàn.
Bạch Đào thấy vậy, tiện miệng hỏi: "Nghe nói đại phu từng là thầy thuốc ở Hồi Xuân Đường trên quận thành, khẩu âm cũng rất chuẩn, ta vẫn tưởng huynh là người bản địa cơ."
Vu đại phu gắp một miếng móng giò da hổ: "Ta là người quận Ba, 20 tuổi thì tới đây, như món cá chua ngọt hay thịt kho này, cũng đã lâu lắm rồi ta mới được ăn chuẩn vị như vậy."
Bạch Đào nhìn ra tâm tình của hắn có chút khác lạ, bèn kéo mấy đĩa kia gần tới trước mặt Vu đại phu: "Thích thì ăn nhiều một chút, trong lồng hấp còn một phần thịt kho nữa, ta đi lấy ra."
Nghe vậy, Bùi Tranh lập tức đứng dậy: "Để ta đi lấy."
Trong lồng hấp bát sứ còn rất nóng, y sợ Bạch Đào sẽ bị phỏng.
Thấy nước trong nồi đun để rửa mặt đã sôi, cậu tiện tay dập bớt lửa, rồi rửa qua tay, sau đó mới bắt đầu bưng đồ ăn lên. Kết quả, khi cậu bưng đĩa thịt kho trở lại, cả bàn người ai nấy sắc mặt đều kỳ lạ, chỉ có Bạch Đào là vừa cười đến chảy cả nước mắt vừa rót nước cho mọi người.
Bùi Tranh khó hiểu, đặt bát xuống bàn, liếc nhìn Lâm Tầm và Hổ Tử đang "sì sụp" uống nước, hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
"Hahaha..." Bạch Đào cười đến nỗi ngã cả vào người Bùi Tranh, run rẩy giơ tay chỉ vào đĩa thịt xào ớt trên bàn, "Thứ này ngon quá, mọi người cảm động đó."
Vu đại phu nghe vậy, dở khóc dở cười: "Đúng là có hơi cảm động thật, Bùi Tranh, ngươi có muốn nếm thử không?"
Bạch Đào vốn định trêu Bùi Tranh, lại sợ y bị sặc, cuối cùng tự tay gắp một miếng ớt nhỏ cho y: "Ăn thử đi, làm ấm người đó."
"Đây chính là ớt sao?"
Bùi Tranh đối với đồ Bạch Đào đưa tới xưa nay không từ chối, lập tức há miệng ngậm lấy miếng ớt trên đũa, vừa nhai hai cái đã biến sắc, vội vàng nuốt xuống.
"Khụ khụ, khụ!" Tống Dĩ An cười đến gập cả người, "Hahaha, Tranh ca, mùi vị thế nào?"
Mọi người trên bàn nhìn phản ứng của Bùi Tranh cũng phá lên cười.
Hổ Tử dù miệng vẫn còn cay xè, vẫn là người cười to nhất.
Bạch Đào thấy y ho liên tục, vội vàng đưa cho y một cốc nước: "Thứ này ăn quen rồi sẽ ổn thôi."
Bùi Tranh uống cạn một hơi, chợt nhớ ngoài đồng vẫn còn cả một mảnh lớn loại ớt này, lập tức trong lòng trào lên một trận hối hận.
Lục Hằng cười cười, gắp một miếng thịt trong đĩa thịt xào ớt: "Thứ này đúng là cay hơn nhiều so với chu du mà ta từng ăn trước kia, mà lại không đắng, khá ngon đấy. Về sau ta sẽ tìm chỗ trồng một mảnh, sau này có thể làm món đặc sản trong tửu lâu."
Vu đại phu vốn là người phương Nam chính gốc ở thế giới này, hết sức tán đồng gật đầu: "Quận Ba vì ẩm ướt, nên người ăn chu du và ớt cây cũng nhiều. Ta tới phương Bắc rồi mà vẫn chưa thấy có mấy món Nam."
Do đường sá bất tiện, rất nhiều người cả đời cũng chưa từng ra khỏi trấn mình sống, chứ đừng nói gì chuyện vượt qua cả Nam Bắc các quận, nên việc giao lưu văn hóa Nam Bắc tự nhiên cũng rất ít.
Bạch Đào cũng không biết có phải vì mấy tháng nay chưa ăn cay hay không, mà ăn hai miếng liền cảm thấy mấy quả ớt này, dù còn chưa "trưởng thành" hẳn, cũng đã cay xè, nhưng thơm quá đi mất.
Cậu vừa ăn vừa cố ý nhai ớt "rôm rốp" trước mặt Bùi Tranh, còn cười trêu y: "Về sau đợi ớt chín rồi, mỗi bữa nấu cơm ta đều bỏ thêm một ít vào thế nào?"
Bùi Tranh siết chặt đôi đũa trong tay: "... Ta thấy, không cần thiết lắm đâu."
Bạch Đào cười híp cả mắt: "Hahaha, được thôi."
Cuối cùng, món thịt xào ớt này bị Bạch Đào và Vu đại phu tiêu diệt sạch sẽ.
Cố Tư Khanh nhìn đống món mới lạ và thơm ngon trên bàn, cảm thấy sau này việc kinh doanh của Thiên Vị Lâu nhất định sẽ rất phát đạt. Thêm vào đó, hôm nay còn tìm lại được đại ca thất lạc bấy lâu, trong lòng càng thêm vui mừng.
Vốn đã tửu lượng không cao, lần này tâm trạng lại tốt, Cố Tư Khanh vô tình uống hơi nhiều, nghiêng đầu nhìn đại ca Cố Tư Nam đang có vẻ gầy yếu bệnh tật, không nhịn được mà đứng bật dậy, ôm lấy Cố Tư Nam khóc òa lên.
Hổ Tử đang cắm đầu gặm xương một cách hào hứng, trừng mắt tròn xoe.
Cha nhỏ của nhóc đây là làm sao vậy!