Cố Tư Khanh ôm chặt lấy Cố Tư Nam, không chịu buông: "Cố Tư Nam, huynh đã tới thôn Thanh Hà mấy năm nay rồi, rõ ràng biết ta ở trấn trên, vì sao lại không chịu tới nhận người? Ta đường đường là đệ ruột của huynh, chẳng lẽ lại không đáng để huynh quan tâm chút nào? Còn có cha nương nữa, huynh thật sự một chút cũng không nhớ tới sao?!"
Cố Tư Nam im lặng, chỉ lặng lẽ gỡ hai tay đang ôm lấy mình ra.
Lục Hằng vội vàng kéo Cố Tư Khanh đang còn định nhào tới, ôm vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho hắn: "A Khanh, em uống say rồi, chúng ta về trước có được không?"
Cố Tư Khanh lắc đầu: "Ta chưa say! Hôm nay Cố Tư Nam nhất định phải nói rõ ràng!"
Lục Hằng muốn bịt miệng hắn cũng không kịp, đành ngượng ngùng ôm chặt hắn hơn, vừa đè vào lòng vừa nói với mọi người: "Em ấy thật sự uống say rồi, bình thường không như vậy đâu."
Hai tay Hổ Tử ôm khúc xương vừa nãy còn đang gặm dở, lần này trực tiếp đánh rơi xuống đất, tròn mắt há hốc miệng nhìn chằm chằm Cố Tư Nam.
Đây là... đại cữu mà cha nhỏ thỉnh thoảng nhắc tới?
Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu, hai người hoàn toàn không biết chuyện gì, cũng kinh ngạc nhìn qua nhìn lại giữa Cố Tư Nam và Cố Tư Khanh.
Vốn không nhìn thì thôi, vừa nhìn kỹ đã thấy hai người này đúng là có vài phần giống nhau thật.
Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu liếc mắt trao đổi với nhau: Chỗ này có vẻ không nên ở lâu... có nên chuồn không?
Kết quả còn chưa kịp nói ra, Lâm Tầm đã ôm lấy đệ đệ của mình, rất biết điều đứng dậy cáo từ: "Đa tạ Đào thúc đã chiêu đãi bữa cơm tối, đệ đệ cháu buồn ngủ rồi, cháu đưa nó về trước, sáng mai lại tới giúp rửa bát."
Nói xong còn nghiêm túc vỗ vỗ đứa nhỏ trong lòng, rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài.
Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu lập tức đi theo sau: "Ờm... bọn ta cũng có chút việc, đi trước đây. Rượu hôm nay ngon lắm, mai ta quay lại xin thêm nhé!"
Chớp mắt, trong phòng đã vơi đi một nửa người.
Bạch Đào gãi gãi tai, nhỏ giọng đề nghị: "Hay là ta với Tranh ca ra ngoài dạo một vòng?"
Vu đại phu cũng đã uống không ít, lắc đầu: "Không sao, dù sao cũng đều là người một nhà, để ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện."
Nói xong, hắn quay sang nhìn Cố Tư Nam.
Cố Tư Nam đưa cho Vu đại phu một chén nước, coi như ngầm đồng ý.
Vu đại phu mỉm cười, bưng chén trà uống cạn, sau đó từ tốn kể: "Có một thiếu niên, sinh ra trong một gia đình y học danh tiếng. Từ nhỏ đã có chút thiên tư về y lý, còn rất trẻ đã nổi danh, trong lòng không khỏi có vài phần kiêu ngạo.
Cha của thiếu niên, vốn cũng là người được thế nhân ngưỡng mộ, thường xuyên khuyên bảo: đừng quá tự mãn, thiên hạ này bệnh tật kỳ dị còn nhiều lắm, sống đến già cũng phải học đến già.
Nhưng thiếu niên không để vào tai, nghĩ mình tuổi còn chưa đến 20 đã cứu chữa biết bao nhiêu người, trên đời này chắc chẳng có căn bệnh nào có thể làm khó được mình.
Cha thiếu niên thấy tính tình hắn cần phải rèn luyện, bèn đưa cho hắn một cái hòm thuốc, bảo hắn ra ngoài trải nghiệm rộng lớn sông núi.
Thiếu niên ấy, quả thật cũng có vài phần bản lĩnh, trong nửa năm bôn ba bên ngoài đều thuận buồm xuôi gió, bệnh nhân dù khó chữa thế nào, đến tay hắn cũng đều lần lượt hồi sinh, danh tiếng theo đó cũng vang dội không ít.
Sau đó, hắn lưu lạc đến khu vực Trung Nguyên, đúng lúc nơi đó bùng phát một trận dịch bệnh nghiêm trọng, cả huyện mà hắn đang ở lập tức bị phong tỏa.
Thiếu niên mất khá nhiều thời gian nghiên cứu ra bài thuốc, cũng vét sạch tiền bạc trong người để cứu chữa được một phần dân chúng.
Nhưng khi đó, cả huyện gần như không ai thoát khỏi dịch bệnh, số lượng người cần thuốc vô cùng lớn.
Thiếu niên muốn thuyết phục các y quán trong huyện bán thuốc với giá rẻ, giữ lại chút sinh cơ cho bá tánh.
Thế nhưng... hắn đã đánh giá quá thấp lòng người.
Hắn chạy khắp các y quán lớn nhỏ, vậy mà khi những người kia biết hắn có bài thuốc có thể chữa khỏi dịch bệnh, đều không chịu bán thuốc, ngược lại còn muốn mua lấy phương thuốc từ hắn với giá cao, sau đó bán thuốc ra ngoài cũng với giá trên trời, hòng kiếm lời trên mạng người.
Thiếu niên sao có thể để mặc họ làm vậy?
May mắn thay, vẫn còn một nơi là Hồi Xuân Đường chịu bán thuốc giá rẻ.
Nhưng một Hồi Xuân Đường thì thuốc men chẳng đủ, bên ngoài cũng không thể vận chuyển vào.
Ngay lúc thiếu niên định cải trang đến các y quán khác tìm mua thêm thuốc, thì Hồi Xuân Đường đã bị những y quán kia liên thủ đập phá, ngay cả phương thuốc cũng bị cướp mất.
Đem việc này báo quan mới phát hiện, huyện lệnh đã sớm trốn biệt chẳng biết đi đâu.
Những nhà giàu có tiền thì chen nhau mua thuốc giá cao từ các y quán khác, còn dân thường thì lấy đâu ra tiền mà mua?
Thế là, khi quan phủ trống không, lương tri con người cũng bắt đầu sụp đổ, đốt nhà, cướp bóc, giết chóc... càng ngày càng nhiều.
Đặc biệt là những kẻ nhà giàu vừa mới từ y quán mua thuốc ra, còn chưa kịp giữ ấm bọc thuốc trong tay thì đã bị cướp mất.
Có một y quán bị dân chúng liên thủ cướp sạch, những y quán khác cũng lập tức nhận ra tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Thấy thuốc men còn lại chẳng bao nhiêu, bọn họ dứt khoát đóng cửa luôn.
Ngay lúc thiếu niên đang vô cùng thất vọng, thì có một thiếu niên áo xanh tìm đến hắn.
Thiếu niên áo xanh ăn mặc hoa lệ, tuy vẻ ngoài có phần lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại vô cùng thuần khiết. Cậu ta nói mình có cách vận chuyển thuốc vào thành, chỉ là cần phương thuốc để biết chính xác cần chuẩn bị những gì.
Thiếu niên nhìn thiếu niên áo xanh, cảm thấy đối phương tuy lạnh nhạt nhưng chân thành, bèn tin tưởng, một lần nữa cẩn thận chép lại phương thuốc giao cho cậu ta.
Sau đó, hai ngày liền thiếu niên cứ thấp thỏm chờ đợi.
Mãi cho đến nửa đêm, khi thấy rất nhiều người lặng lẽ khiêng bao tải thuốc men trèo tường vào sân trọ của mình, tảng đá đè nặng trong lòng hắn mới rơi xuống.
Thiếu niên áo xanh lúc ấy cũng hừng hực khí thế, nhiệt huyết chẳng khác gì hắn khi mới tới nơi này, cũng muốn phân phát thuốc miễn phí cho dân.
Nhưng thiếu niên đã ngăn cản.
Bởi chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, hắn đã tận mắt chứng kiến quá nhiều, cũng đã hiểu: bản tính con người là thứ không chịu nổi thử thách.
Nếu phân phát miễn phí, e rằng sẽ lại dẫn tới tranh đoạt, thậm chí máu đổ đầu rơi.
Cuối cùng, họ vận chuyển toàn bộ thuốc tới Hồi Xuân Đường đã bị bỏ trống, bán cho dân chúng với giá thấp hơn thị trường hai phần.
Chỉ là... người biết bốc thuốc chỉ có một mình thiếu niên, tốc độ quá chậm.
Thiếu niên áo xanh liền ở bên cạnh học, dần dần cũng giúp được một tay.
Qua lại vài lần, hai người cũng quen thân hơn, rồi trao đổi tên họ.
Thiếu niên nói mình tên là Vu An, năm nay vừa tròn 17.
Nghe vậy, thiếu niên áo xanh hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng: "Ngươi tên rất hay. Ta gọi là Cố Tư Nam, lớn hơn ngươi một tuổi."
Hai người ở lại huyện đó thêm hai tháng nữa, mãi đến khi có huyện lệnh mới tới tiếp quản, dịch bệnh cũng được khống chế.
Trải qua những tháng ngày sống chết ấy, thiếu niên càng thêm chín chắn, nhưng đồng thời đối với y thuật của mình lại càng thêm kiêu ngạo.
Sau đó, hai người rời khỏi nơi ấy, cùng nhau đi về phương Bắc.
A Nam mời thiếu niên về quê nhà mình, biên thành.
Thiếu niên không chút do dự liền đồng ý, bởi hắn đã đem lòng thích thiếu niên áo xanh ấy, người lúc nào cũng lạnh lùng, ít khi nở nụ cười.
A Nam rất giỏi buôn bán, bọn họ vừa đi vừa nghỉ, hành trình rong ruổi khiến túi tiền từng vét sạch vì mua thuốc lại dần dần đầy lên.
Hai người cũng ngày càng hiểu rõ đối phương hơn.
Trong một lần uống say, thiếu niên cuối cùng đã lấy hết can đảm, bày tỏ lòng mình với y.
Không ngoài dự đoán của cậu, A Nam từ chối.
Thiếu niên biết, A Nam là người cực kỳ có trách nhiệm.
Trong suốt những ngày tháng bên nhau, hắn đã nghe từ miệng y nhắc đến nhiều nhất chính là đệ đệ nhỏ và cha nương ở nhà.
Cha nương A Nam là thương nhân buôn da lông có tiếng ở biên thành, từ nhỏ đã rất nghiêm khắc với y, kỳ vọng sau này y sẽ kế thừa sản nghiệp gia đình.
A Nam cũng luôn rất nỗ lực.
Lần này y ra ngoài là để mở rộng tầm mắt, rèn luyện bản thân, và đã cùng cha mẹ hẹn ước rằng: chỉ cần kiếm đủ một ngàn lượng hoàng kim, y sẽ lập tức trở về.
Thế nhưng thiếu niên lại là kẻ cứng đầu, mặc cho A Nam xua đuổi thế nào cũng chẳng chịu rời đi.
Sau này A Nam dứt khoát nói thẳng: "Ta là trưởng tử trong nhà, đệ đệ lại là ca nhi, cha nương tuyệt đối sẽ không đồng ý để ta ở bên một hán tử. Nếu vậy tức là muốn đoạn tuyệt hương khói."
Thiếu niên nghe vậy thì đặc biệt khó chịu, lần đầu tiên nổi giận với y, mắng A Nam là cổ hủ.
Hắn biết rõ y cũng thích mình, vậy mà chỉ vì mấy lý do vớ vẩn ấy lại lựa chọn từ chối.
Thiếu niên chưa từng trải qua môi trường trưởng thành áp lực như A Nam, nhưng lại ngang ngược đem tất cả bất mãn trút lên y.
A Nam chỉ lặng lẽ nghe, cuối cùng chỉ thản nhiên đáp một câu: "Ta đã kiếm đủ một ngàn lượng vàng rồi."
Thiếu niên lập tức hiểu ra, y đang ám chỉ rằng y sẽ trở về nhà.
Hắn cũng kiên quyết nói ra lựa chọn của mình: hắn sẽ không cùng y quay về.
Thiếu niên không hiểu được gánh nặng trách nhiệm trên vai y, tức giận chất vấn A Nam: "Nếu ta là ca nhi, hoặc là nữ tử, ngươi sẽ đồng ý ở bên ta đúng không?"
A Nam im lặng.
Thiếu niên đem sự im lặng ấy xem như mặc định.
Hắn để lại một câu: "Cho ta hai năm thời gian."
Rồi lặng lẽ rời đi.
Thiếu niên có một quyển y thư mà hắn cực kỳ yêu thích, đi đâu cũng mang theo bên mình.
Trong sách ghi chép rất nhiều chứng bệnh kỳ lạ và các phương thuốc đặc biệt.
Những năm rong ruổi sau đó, thiếu niên đã từng thử nghiệm không ít đơn thuốc trong sách: Có vài bài thuốc quả nhiên thần kỳ như lời ghi chép, cũng có những bài hoàn toàn là giả.