Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 159

Nói đến đây, Vu đại phu vươn tay siết lấy bàn tay lạnh lẽo không chút huyết sắc của Cố Tư Nam.

Cố Tư Nam chỉ cười, không để tâm, rồi đưa tay khẽ chạm vào nốt ruồi son đỏ thẫm nơi d** tai mình, dấu vết diễm lệ quá mức, như một sự trêu ngươi của số mệnh.

Cố Tư Nam tiếp tục kể câu chuyện còn dang dở kia: "Trong quyển y thư ấy, có một bài thuốc ghi rằng, nếu dùng đủ các vị dược liệu thì có thể khiến hán tử biến thành ca nhi.

Nhưng những dược liệu ghi trong phương thuốc ấy, phần lớn thiếu niên chưa từng gặp qua.

Vì thế hắn bắt đầu khắp nơi dò hỏi. Cuối cùng gặp được một lão nhân tuổi gần thất thập cổ lai hy, ông ấy nói cho hắn biết, những dược liệu kia phần lớn đều từ Tây Vực mà đến, thậm chí trong số đó còn có vài vị căn bản không phải là dược thảo, mà là những loại cổ trùng hiếm thấy.

Trước khi lên đường đi Tây Vực, thiếu niên có ghé tìm ta một lần, hắn vẫn cố chấp hỏi ta: Nếu ta biến thành ca nhi, hoặc nữ tử, ngươi có bằng lòng ở bên ta không?

Thiếu niên đối với ta một lòng ái mộ, ta sao lại không biết? Bởi vì ta cũng như vậy.

Chỉ là ta rốt cuộc vẫn không thể can đảm bằng hắn. Ta sợ hãi, thu mình lại trong chiếc vỏ bọc của sự nhút nhát. Tự cho rằng chỉ cần mình gật đầu, thì hắn sẽ buông bỏ tình cảm này, thôi không dây dưa nữa. Vậy nên, dưới ánh nắng chói chang hôm đó, ta đã rất nghiêm túc gật đầu nói một chữ: Được.

Thật ra, trong lòng ta khi ấy cũng nghĩ vậy. Ta nghĩ, nếu thiếu niên không phải hán tử, ta nhất định sẽ không chút do dự mà cưới hắn về nhà.

Nghe được câu trả lời ấy, thiếu niên không nói gì thêm, chỉ để lại câu 'Chờ ta hai năm', rồi rời đi."

Trong hai năm sau đó, ta vẫn luôn nhớ lời hứa ấy. Ta viện cớ từ chối không ít mối nhân duyên do cha nương sắp đặt. Ngày ngày thương nhớ, dần dần ta cũng hiểu ra: có lẽ thiếu niên nói đúng, ta quá cứng nhắc, quá hèn nhát, không dám đối diện với lòng mình.

Vì vậy, ta đã thử nói với cha nương về cảm tình thật sự của mình.

Nhưng đổi lại, là cơn thịnh nộ như sấm giáng, là gia pháp lạnh lùng vô tình.

Nhìn cha nương khóc đến đứt ruột đứt gan, nhìn đệ đệ nhỏ tuổi còn ngây thơ khờ dại, ta lại một lần nữa mềm lòng, lùi bước.

Đến năm thứ ba thiếu niên rời đi, ta chấp nhận cuộc hôn nhân do gia đình an bài.

"Ta cưới đại tiểu thư nhà họ Diệp, Diệp Linh."

Ta và nàng ta từ nhỏ đã quen biết, có thể coi là lớn lên cùng nhau, cũng hiểu rõ lòng dạ đối phương. Ta biết rõ Diệp Linh thích con trai của tiên sinh dạy vỡ lòng nhà nàng.

Hồi nhỏ ta và Diệp Linh chơi cùng nhau, khi ấy ta vẫn thường gọi người kia là Chu đại ca. Nhưng vì thân phận cách biệt, bọn ta biết giữa hai người không thể có kết quả. Sau này, ta chủ động tìm Diệp Linh, đề nghị cùng nàng làm một cuộc hôn nhân giả, rồi để Chu đại ca có thể đưa nàng đi thật xa.

Ban đầu, Diệp Linh không đồng ý, nàng bảo ta nên cưới người mình thật lòng yêu. Ta chỉ cười, nói với nàng: 'Ta yêu một hán tử, đời này vốn không thể kết thành phu thê.'

'Chúng ta kết hôn giả cũng coi như tự cứu mình. Ít ra sau này sẽ không có ca nhi hay nữ tử vô tội nào bị ép gả cho ta, phải chịu cảnh cô đơn cả đời. Bởi vì ta chẳng thể nào ở bên người mình yêu, nên ta càng hy vọng có thể giúp họ được tự do, hạnh phúc bên nhau.'

Cuối cùng, Diệp Linh gật đầu.

Ngày thành thân vô cùng đơn giản: không tiệc rượu, không bái đường, thậm chí cả kiệu hoa đón dâu cũng chỉ là chiếc kiệu trống không. Vì ta đã riêng chuẩn bị một căn nhà khác, nên từ đầu đến cuối, không ai phát hiện điều gì bất thường.

Thỉnh thoảng, ta đưa Diệp Linh giả bệnh về nhà thăm cha nương. Cứ như vậy che mắt được nửa năm.

Đến khi Diệp Linh 'giả chết', ta đem toàn bộ sính lễ, hồi môn trả lại cho nàng. Ta muốn hai người bọn họ có chút tiền bạc phòng thân.

Nhưng Diệp Linh không nhận. Nàng chỉ để lại cho ta một phong thư, nói rằng nếu cha mẹ nương sinh nghi, hãy giao cả hồi môn lẫn phong thư ấy cho họ."

Nhưng nực cười thay, cha nương nàng chưa từng hỏi đến nửa câu, ngược lại còn định gả muội muội của Diệp Linh cho ta làm kế thất.

Ta lấy lý do đời này không cưới ai nữa để từ chối.

Cha nương ta cho rằng ta quá yêu Diệp Linh, nên cũng không ép buộc nữa, chỉ thỉnh thoảng thúc giục, muốn ta tìm một người khác để thành thân.

Ta nói ta chưa nguôi nỗi đau mất thê tử, nhưng họ bảo không thể để tuyệt hậu.

Khoảnh khắc ấy, hình bóng thiếu niên từng đêm ám ảnh trong mộng bỗng hiện lên vô cùng rõ nét trong đầu ta. Đối diện với cha nương chỉ mong ta cưới thê tử, sinh con, ta cảm thấy ngột ngạt đến mức không thở nổi.

Ta bắt đầu tự hỏi bản thân: Tại sao ta không thể là một ca nhi? Tại sao đệ đệ ta không phải là hán tử?

Chính trong những ngày như vậy, thiếu niên đã biến mất suốt bốn năm ấy, quay trở về."

Khi ấy, hắn đã không còn là thiếu niên nữa, mà là một thanh niên trưởng thành.

Hắn nói, phương thuốc vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện, nhưng vì quá nhớ ta, nên đành gác lại tất cả để quay về.

Hắn biết ta đã thành thân. Nhưng đứng trước mặt ta, nước mắt đầm đìa, hắn nghẹn ngào nói rằng: 'Ta không để tâm.'

Khoảnh khắc đó, ta không còn để ý đến điều gì khác. Ta kể hết cho cậu nghe, kể cả cảm xúc thật trong lòng mình.

Và chúng ta, cuối cùng cũng ở bên nhau.

Thanh niên cũng kể cho ta về phương thuốc ấy. Hắn nói, hiện tại chỉ có tám phần chắc chắn, nên vẫn chưa dám dùng.

Nhưng giờ đây, khi hai chúng ta đã ở bên nhau, thứ thuốc ấy... cũng không còn cần thiết nữa.

Thanh niên đem những chuyện xảy ra mấy năm nay kể cho ta nghe như kể một câu chuyện. Hắn còn nói, mình đã có thêm một đệ đệ nhỏ hơn 29 tuổi, cũng là ca nhi.

Trước khi tới tìm ta, hắn đã về nhà một chuyến. Hắn nói, mình đã thẳng thắn với gia đình, thừa nhận người mình yêu chính là ta.

Nghe vậy, ta sợ hãi đến mức tim thắt lại. Ta hỏi: 'Ngươi... có phải bị đuổi khỏi nhà rồi không?'

Thanh niên cười lắc đầu: 'Không đâu cha nhỏ ta còn bảo ta phải đưa ngươi về nhà gặp mặt đấy. Họ nói, ngươi có thể trong lúc nguy nan còn tìm cách mang thuốc cứu người, nhất định là một người tốt. Còn về giới tính... họ không hề để tâm.'

Khoảnh khắc ấy, ta chấn động đến tột độ. Thì ra, trên đời này vẫn có những bậc cha nương như vậy. Thì ra, không phải ai cũng giống cha nương ta.

Chính vì vậy, ta quyết tâm thêm một lần nữa. Ta trở về nhà, thẳng thắn với cha nương mình: Ta yêu một hán tử, hắn rất tốt, là một đại phu cứu người và ta muốn cùng hắn sống hết quãng đời còn lại.

Phản ứng của cha nương? Họ giam lỏng ta.

'Khi nào ngươi nhận ra sai lầm, mới được thả ra.' họ nói.

Nhưng ta không chịu nhận sai. Ta cảm thấy bản thân chẳng hề sai chút nào.

Thời gian ấy, đệ đệ lén mở cửa cho ta. Nó khuyên ta đi xin lỗi cha nương, làm nũng một chút là được.

Nó còn ngây thơ hỏi ta: 'Sao huynh không chịu làm vậy? Ta mỗi lần phạm lỗi, chỉ cần làm nũng với cha nương là không bị đánh nữa mà.'

Ta chỉ nhìn đệ đệ, nhẹ giọng nói: 'Bởi vì ngươi là ca nhi... Nên cha nương mới dễ dàng tha thứ. Còn ta, không giống ngươi.'

Ngày ta chạy khỏi nhà, gặp lại thanh niên, hắn vì tìm ta mà khóc đến đỏ cả mắt.

Nhìn hắn như vậy, ta không thể kiềm được nữa, ta chủ động xin hắn cho ta một viên thuốc biến thành ca nhi.

Bình Luận (0)
Comment