Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 160

Cố Tư Nam vừa nói vừa vô thức sờ lên d** tai mình, sau đó vén mái tóc che khuất d** tai ra, mỉm cười nhìn Vu đại phu đang ủ rũ.

"Thiếu niên kia hỏi ta lấy thuốc này làm gì, ta nói là do hiếu kỳ nên muốn xem thử. Hắn nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, vừa về đến nhà liền đưa thuốc viên cho ta.

Ta giả vờ tò mò hỏi hắn cách sử dụng, thanh niên đó thật thà, còn thuận tiện kể luôn cả cách phối hợp với cổ trùng để dùng.

Khi nhắc đến những thứ này, hắn vô cùng hào hứng, kể rằng trước kia chỉ biết Miêu Cương rất giỏi về thuật nuôi cổ, không ngờ Tây Vực cũng có nhiều cao nhân như vậy.

Hắn còn nói chuyến đi này thu hoạch rất nhiều, học được cách dùng cổ trùng chữa bệnh cho người, nhưng loại phương pháp này ít người có thể chấp nhận, nên tới giờ cũng chưa thực hành được mấy lần.

Ta lại hỏi hắn sau này có tính toán gì không, hắn đáp: ta ở đâu, hắn liền ở đó hành y chữa bệnh.

Ta hỏi lại: 'Ngươi thật lòng nghĩ vậy?'

Hắn nói: 'Tất nhiên, bởi vì ta tâm duyệt ngươi.'

Thế là nhân lúc hắn không chú ý, ta lén nuốt viên thuốc kia, dùng cổ trùng. Nhưng có vẻ vận khí của ta không tốt, dù xác suất thành công tới tám phần, ta vẫn thất bại. Đến khi thiếu niên phát hiện, ta đã thoi thóp gần chết.

Hắn vội vàng tìm cách dẫn cổ ra nhưng không thành, luống cuống bế ta đến chỗ vị lão giả kia. Nhờ lão giả ra tay, ta mới giữ được mạng, nhưng cũng được báo rằng cổ trùng đã không thể lấy ra nữa, đợi đến khi d** tai ta mọc ra nốt ruồi đỏ, cổ trùng mới chết.

Mãi sau này chúng ta mới biết, cuốn y rất yêu thích kia chính là do lão giả viết, nên ông ấy mới hiểu rõ về cổ như vậy.

Thân thể ta ngày một thay đổi, cũng vì thế mà yếu ớt dần, thiếu niên ấy thì ngày đêm không rời, tận tình chăm sóc bên cạnh.

Đến ngày ta mọc ra nốt ruồi đỏ, ta dẫn hắn về ra mắt cha mẹ. Không ngoài dự liệu, ta bị đuổi ra khỏi nhà.

Chỉ là hôm ấy đệ đệ ta đang ở nhà gia gia, nên không biết ta đã từng trở về. Ta nghĩ chắc cha nương cũng sẽ không bao giờ nói cho đệ ấy biết rằng, người đại ca mà nó kính yêu đã biến thành một ca nhi rồi.

Khi đó cha nương mắng ta, nói ta vì muốn hầu hạ dưới gối hán tử, mà lại hèn hạ đến mức cam tâm tình nguyện trở thành một ca nhi.

Ta nói với cha nương rằng, thật ra từ nhỏ ta đã từng mong mình trở thành một ca nhi rồi.

Bởi vì mỗi ngày các người đều nói với ta: Ngươi là hán tử, là trụ cột tương lai của gia đình, nên cái này không thể làm, cái kia cũng không được phép, chỉ có thể làm những việc các người quy định.

Sau khi đệ đệ chào đời, các người lại cưng chiều hết mực, dung túng vô số điều mà cả đời ta chưa từng có cơ hội trải nghiệm.

Rốt cuộc, các người lại quay sang bảo ta: Phải chống đỡ bầu trời của gia đình, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ đệ đệ, vì đệ ấy là một ca nhi.

Ta cũng yêu thương đệ đệ nhỏ hơn ta hơn 10 tuổi ấy, nhưng ta càng hy vọng mình có thể trở thành nó.

Sau đó, thân thể ta ngày một yếu đi, thanh niên kia tìm đủ mọi cách cũng không thể chữa khỏi cho ta.

Hắn vừa khóc vừa nói là do mình quá ngu dốt, nên mới không tìm ra phương pháp cứu ta, vì thế mà chán nản suốt một thời gian dài.

Có lẽ bản tính ta vốn lười biếng, nên ta lại cảm thấy quãng thời gian nhàn nhã này cũng rất tốt.

Mỗi ngày đều có hắn ở bên cạnh, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Sau đó ta bảo hắn đưa ta về phương Nam.

Trước khi đi, ta một lần nữa tìm đến cha nương.

Đáng tiếc, họ không muốn gặp ta, thế là ta đành nhờ vú nuôi chuyển sinh nhật lễ vật cùng một bức thư cho đệ đệ, hy vọng vú có thể giao tận tay.

Đến quận Ba, thiếu niên ấy đưa ta đi gặp cha và cha nhỏ của hắn, rồi cầu xin họ chữa bệnh cho ta.

Đợi đến khi hai người kia biết được nguyên nhân ta mắc bệnh, thiếu niên ấy bị cha đánh cho một trận nên thân, mắng rằng thứ nghịch luân như vậy mà cũng dám đụng tới, thậm chí còn thật sự làm ra chuyện."

Cố Tư Nam kể đến đây thì bật cười, vô thức liếc nhìn sau lưng Vu đại phu, còn giơ tay ra so sánh: "Thiếu niên đó bị đánh đến nỗi da thịt nứt toác từ lưng tới mông, nằm bẹp trên giường hơn một tháng mới hồi phục.

Nhưng cha và cha nhỏ của hắn là những người rất tốt, đối xử với ta rất tử tế, cũng tận tâm tận lực chữa trị cho ta.

Vì muốn cứu ta, thiếu niên kia càng thêm chăm chỉ học y, cũng may nhờ vậy mà có hiệu quả, thân thể ta dần dần khá lên hơn phân nửa.

Tuy trông vẫn còn hơi yếu ớt, nhưng so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều.

Không muốn ngày ngày ăn không ngồi rồi, ta bắt đầu làm chút tiểu thương buôn bán ở quận Ba, cuộc sống cũng coi như khấm khá.

Mãi đến năm biên thành bùng nổ chiến tranh, cha của thanh niên không may qua đời.

Cha nhỏ vì chịu không nổi cú sốc ấy, cũng đi theo luôn.

Ta thật sự buông bỏ được oán hận với cha nương, chính là vào ngày cha của thiếu niên kia qua đời.

Trước lúc lâm chung, cha nói với hắn: "Biết ngươi không thích quản lý Hồi Xuân Đường, ta đã giao Hồi Xuân Đường cho các đệ tử của ta rồi. Ngươi cứ đi làm điều mình muốn làm đi."

Khoảnh khắc ấy, ta như thể nghe thấy câu nói đó dành cho chính mình.

Oán trách tích tụ trong lòng ta bao năm bỗng chốc tiêu tan theo gió.

Cả người đột nhiên thả lỏng, ta lập tức ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, thân thể ta lại khỏe thêm một chút, gần như đã hồi phục như bây giờ.

Sau khi lo xong tang sự, chúng ta quay trở lại biên thành, đáng tiếc nơi ấy đã không thể vào được nữa.

Ta dò hỏi khắp nơi, mới biết cha nương và đệ đệ đã chuyển đi chỗ khác.

Nhưng trước khi rời đi, họ đã đem phần lớn gia sản quyên tặng cho những binh lính bảo vệ gia hương đất nước.

Không ai biết họ chuyển đến nơi nào.

Ta từng để lại địa chỉ ở quận Ba trong bức thư gửi đệ đệ, nhưng ta nghĩ, có lẽ họ đều không muốn gặp lại ta nữa, nên suốt bao năm, một lá thư hồi âm ta cũng không nhận được.

Biên thành cùng các quận huyện xung quanh ngày càng hỗn loạn.

Thiếu niên bèn đưa ta đến quận Sơn Xuyên.

Hắn làm đại phu ở Hồi Xuân Đường trong quận, còn ta thì vẫn làm chút buôn bán nhỏ, lúc rảnh rỗi lại theo hắn đọc sách thuốc, coi như nửa học trò nửa phụ tá của hắn.

Cho đến năm năm trước, ta vô tình mang thai.

Ta rất muốn giữ lại đứa bé này.

Thiếu niên nói thân thể ta e là chịu không nổi, tốt nhất đừng giữ.

Chúng ta vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn.

Cuối cùng, hắn vẫn nhượng bộ ta, miễn cưỡng đồng ý.

Từ đó, hắn càng chăm sóc ta kỹ càng hơn.

Chỉ tiếc rằng, do thân thể ta chưa hoàn toàn biến đổi, nên thai chưa được bốn tháng, đứa trẻ đã không còn nữa.

Thân thể ta vì vậy mà hoàn toàn suy sụp, còn yếu hơn cả lúc trước.

Khi ấy, ta cứ nghĩ mình không còn sống được bao lâu nữa, cảm thấy vô cùng có lỗi với thiếu niên kia, bèn nói rằng ta muốn tìm một nơi núi xanh nước biếc để ở một thời gian.

Thế là thiếu niên liền đưa ta tới thôn Thanh Hà.

Lúc ấy đang đúng vào mùa đông, không ít dân làng vội vã mang theo bạc tuyết thược vừa hái được, định đem lên trấn bán.

Thiếu niên liền gom hết mua về.

Sau này ta cũng nhờ những viên thuốc làm từ bạc tuyết thược ấy mà sống sót.

Thiếu niên bắt đầu nghiên cứu bạc tuyết thược một cách nghiêm túc, bào chế ra nhiều loại thuốc phù hợp cho ta dùng.

Hiện tại mỗi ngày ta vẫn uống một viên, phần lớn bạc tuyết thược thu mua trong thôn đều đã vào bụng ta cả.

Cũng bởi vì bạc tuyết thược trên núi Lang Nha vừa nhiều, vừa gần, dược hiệu phát huy tốt nhất, nên chúng ta quyết định an cư luôn tại đây.

Sức khỏe ta dần dần chuyển biến tốt hơn, ta lại nảy ra ý định lên trấn dạo một vòng, xem có thể làm chút buôn bán nhỏ như trước kia hay không.

Lần này vận khí ta rất tốt, vừa tới trấn đã gặp được đệ đệ và Lục Hằng, còn trông thấy tiểu hài tử mà nó dắt theo.

Khi ấy ta chỉ cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu, từ tận đáy lòng mà vui mừng thay cho đệ đệ.

Nhưng nghĩ đến suốt quãng thời gian ở quận Ba chưa từng nhận được thư hồi âm, ta lại không dám bước tới quấy rầy.

Chuyện này ta cũng chưa từng nhắc với thiếu niên giờ đã thành một tráng niên kia, vì hắn chưa từng gặp đệ đệ ta.

Cố Tư Nam vừa cười vừa xoa đầu Hổ Tử đang khóc sướt mướt: "Trước lần các ngươi tới nhà ta, ta cố ý tránh mặt, chỉ là hôm nay không may, đụng phải thôi."

Cố Tư Khanh khóc lắc đầu, hai tay gắt gao níu lấy vạt áo Lục Hằng: "Ta không nhận được thư... Vú nuôi chưa từng đưa cho ta... Ta từ đầu đến cuối đều không biết gì cả..."

Cố Tư Nam nâng chén trà, thong thả uống một ngụm: "Trong thư cũng chỉ nói ta đã biến thành ca nhi, có lẽ vú nuôi thấy không ổn nên giấu đi, hoặc cũng có thể cha nương phát hiện rồi lấy mất."

Cố Tư Khanh chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, khóc không thành tiếng: "Ta... ta không biết... không biết cha nương đối xử với huynh thế nào... Ta vẫn luôn cho rằng, dù với ta hay với huynh, cha nương cũng đối xử như nhau... Ta còn tưởng cha nương nói huynh bỏ nhà đi là thật..."

Cố Tư Nam chống cằm, mỉm cười chẳng để bụng: "Chuyện xưa rồi, hiện tại như vậy cũng tốt."

Khi còn trẻ nông nổi, làm ra chuyện gì thì cũng phải tự mình gánh lấy hậu quả.

Hơn nữa, hắn thực lòng cảm thấy hiện tại như thế này đã rất tốt.

Đi một vòng lớn, cuối cùng hắn vẫn gặp lại đệ đệ.

Người mà năm xưa chỉ cần nhìn thấy thôi đã sinh lòng đố kỵ, giờ đây khi đối diện, trong lòng chỉ còn cảm giác thân thiết, không vương chút ghen tị nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment