Nghe xong câu chuyện, Bạch Đào liền dắt Bùi Tranh lặng lẽ rời khỏi phòng chính, để lại không gian cho hai huynh đệ.
Hai người vừa tản bộ vừa đi tới cây cầu mới xây, đón gió ngắm trăng, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.
Bạch Đào bỗng nhiên hỏi Bùi Tranh: "Huynh còn nhớ Lục ca từng kể về cái người dùng diêm tiêu làm đá lạnh, tên là Vu Kha không?"
"Nhớ chứ."
Đêm khuya gió lớn, Bùi Tranh nghiêng người đứng chắn gió cho Bạch Đào.
Bạch Đào ngước nhìn vầng trăng sáng: "Nam ca nói đúng, duyên phận thật sự rất kỳ diệu. Không ngờ Vu đại phu chính là con trai của Vu Kha."
"Hai huynh đệ vốn đã mỗi người một phương, vậy mà bao năm sau lại cùng sống trong một trấn, còn ta thì tình cờ gặp huynh trên núi Lang Nha."
Bùi Tranh nghe Bạch Đào nhắc đến lần đầu hai người gặp nhau, bất giác cũng nảy sinh ý định muốn hỏi Bạch Đào: rốt cuộc cậu vì sao lại từ trên trời rơi xuống.
Bạch Đào chống tay lên cột đá, nghiêng đầu nhìn y: "Huynh nói xem, nếu như ta và huynh có được loại thuốc có thể biến thành ca nhi, huynh có uống không?"
Bùi Tranh nắm lấy tay Bạch Đào, dứt khoát trả lời: "Không."
Bạch Đào giơ hai bàn tay đang nắm chặt lên dưới ánh trăng: "Ta cũng nghĩ vậy. Vì những gì chúng ta trải qua khác với hai người Vu đại phu."
Chuyện chưa từng đích thân trải nghiệm, Bạch Đào không đưa ra ý kiến.
Chỉ là nghe xong câu chuyện của Vu đại phu và Nam ca, trong lòng cậu cảm thấy khó chịu đến lạ, kiểu khó chịu chẳng thể nói rõ, có lẽ vì không thực sự đứng ở vị trí của người ta, nên không thể thực sự thấu hiểu được.
Bạch Đào cười, dùng một tay khác chọc chọc vào bụng Bùi Tranh: "Ta lại nhớ tới cái giấc mơ trước kia rồi, mơ thấy huynh bụng bự mà vẫn có tám múi cơ bụng đấy."
Bùi Tranh hiếm khi tỏ ra tò mò, hỏi: "Về sau còn mơ lại nữa không?"
"Đáng tiếc là không."
Bạch Đào nhân cơ hội thò tay vào trong áo Bùi Tranh, sờ lên cơ bụng rắn chắc kia.
Bùi Tranh vốn chẳng thấy tiếc nuối gì, chỉ lặng lẽ đem hai bàn tay đang quấy rối kia vòng ra sau lưng mình, ôm trọn cả Bạch Đào vào lòng.
Nhìn dòng nước đen ngòm dưới cầu, y chợt nhớ ra chuyện gì: "Chúng ta có phải quên thả lưới rồi không?"
"Đúng ha." Bạch Đào ngẩng đầu từ trong lòng Bùi Tranh, "Ngày mai ta còn muốn ăn cá nhỏ chiên giòn nữa cơ. Đi, về lấy lưới thôi!"
Hai người lén lút quay về sân, kết quả lại thấy Cố Tư Khanh và Cố Tư Nam đang đứng bên bể nước trò chuyện, còn Vu đại phu và Lục Hằng thì đang dọn bàn.
Bạch Đào vội vàng bước tới phụ bê đồ ăn: "Huynh cứ để ở đây, để ta làm cho, A Tranh đừng qua giúp, đi thả lưới đi, trời tối rồi, đi đường cẩn thận đấy."
Bùi Tranh nghe vậy gật đầu đáp "Ừ", sau đó quay người đi lấy lưới trong kho.
Lục Hằng cầm lấy khăn sạch bắt đầu lau bàn: "Đào đệ, ta nghĩ kỹ rồi, đầu bếp trong Thiên Vị Lâu đều là người bản xứ, để làm được món ăn miền Nam cũng không dễ, chi bằng ta trực tiếp thuê một đầu bếp người Nam."
"Được đó, ta cũng không hiểu mấy chuyện này, không biết giá cả thế nào, ngươi cứ quyết định đi. Ta vừa nãy cũng đã bàn với A Tranh rồi, định ngày mai sẽ lên trấn ở luôn, tới khi Thiên Vị Lâu khai trương thì về."
Bạch Đào cầm chổi quét sân: "Vừa hay, trước khi tìm được đầu bếp giỏi món Nam, ta có thể tạm thời thay thế, cũng coi như thử nghiệm thêm vài món mới."
Lục Hằng nhấc ghế để tiện cho Bạch Đào quét dọn: "Ngươi làm được không? Lúc mới khai trương chắc chắn sẽ rất đông khách, nhà bếp sẽ cực kỳ bận, ta sợ ngươi chịu không nổi."
Bạch Đào vỗ vỗ bắp tay mình: "Huynh coi thường ta quá rồi, trước kia ở thôn bên tổ chức tiệc cưới, ta còn từng làm đầu bếp chính hai lần đó, cũng coi như có chút kinh nghiệm."
Lục Hằng ngạc nhiên: "Ngươi từng làm đầu bếp chính á? Thế thì khách ăn tiệc đó đúng là có phúc rồi."
"He he, sau đó ta cảm thấy làm cực khổ cả ngày cũng không kiếm được bằng bán bánh mì, thế là từ chối mấy lần liền."
Bạch Đào đổ rác vào thùng tự chế, rồi vẫy tay gọi Lục Hằng: "Ra đây xem cái này."
Lục Hằng nhìn về phía góc sân, thấy có hai cái bếp trông hơi kỳ lạ, cầm đèn dầu lại gần: "Hai cái bếp này dùng để làm gì vậy? Cũng chẳng thấy chỗ nào đặt nồi được."
Hổ Tử đang đứng cạnh bể nước với cha nhỏ, nghe thấy cha hỏi vậy liền vội vàng chạy tới, mặt đầy vẻ khinh thường nhìn cha: "Cái này mà người cũng không biết! Đây là lò nướng bánh mà Đào thúc làm đó, cái tấm to trên cùng gọi là lò nướng!"
Nói xong, Hổ Tử còn nhón chân, đẩy nắp gỗ dày nặng bên ngoài ra, để lộ chiếc lò nướng bọc tôn bên trong: "Đó, chỉ cần chất củi quanh lò, là có thể nướng chín đồ ăn ở trong rồi. Đào thúc còn nói, nướng mấy thứ khác nhau, thì phải điều chỉnh nhiệt độ với thời gian cho hợp."
Lục Hằng xoa đầu Hổ Tử, cười trêu: "Nhìn con rành thế, chắc ăn không ít bánh mì mới ra lò rồi nhỉ?"
Không thể không nói, cha hiểu con nhất.
Quả thật, mỗi lần bánh mì vừa nướng xong, Hổ Tử đều có thể ăn liền hai cái.
Hổ Tử chột dạ, vội đóng lò nướng lại: "Con cũng có giúp nhào bột làm bánh mà!"
Bạch Đào đặt đèn dầu lên nóc lò, mỉm cười: "Hổ Tử đúng là có giúp thật, giờ nhào bột cũng ra dáng hơn, sức tay cũng khỏe hơn nhiều."
Được khen, Hổ Tử lập tức ưỡn thẳng người, hai tay chắp sau lưng, lại khí thế bừng bừng chạy đi tìm cha nhỏ mình.
Lục Hằng nhìn bộ dạng nhóc con, không nhịn được bật cười: "Thằng nhóc này đúng là cho tí mặt trời đã sáng bừng rồi."
Bạch Đào cũng cười, mở lại lò nướng: "Ở quê ta có câu, gọi là cho tí nắng đã chói chang."
Lục Hằng ngẫm nghĩ một lát, gật đầu: "Chuẩn thật."
Hắn liếc nhìn cái lò, hỏi: "Ngươi cho ta xem cái này, chẳng lẽ định dựng luôn một cái ở Thiên Vị Lâu?"
Bạch Đào gật đầu, vừa định giải thích là còn có thể biến đổi kiểu dáng để nướng cả gà vịt các loại, thì đột nhiên nhớ tới từ khóa "gà nướng".
"Chết cha rồi! Gà ăn mày ta chôn trong bếp giờ chắc cháy thành than rồi ấy chứ?!"