Chương 199 - Chương 199: Đi Cùng
Chương 199: Đi Cùng
Chương 199: Đi Cùng
"A La, muội săn được mấy con?" Đại Lang cười hỏi nàng.
"Ta săn được không nhiều, chỉ có hai con gà rừng và một con thỏ."
"Vậy cũng nhiều rồi, A La nhà chúng ta càng ngày càng giỏi." Mạnh đại bá khen ngợi.
Bốn người khuân thú hoang, cười nói đi xuống núi.
"A La, cháu đi kinh thành, còn hai đứa trẻ thì sao?" Nãi nãi lo lắng không yên.
"Nãi nãi, trước giờ hai đứa trẻ chưa từng rời xa cháu, cháu nghĩ đi chuyến này lâu lắm mới quay về nên cháu sẽ dẫn theo hai đứa trẻ."
Gia gia và nãi nãi nghe nàng nói vậy thì lo lắng hơn, hai cụ già im lặng hồi lâu, gia gia mới nhìn Dương thị rồi nói: "Lão tứ gia, hay là con đi theo A La đi? Con theo giúp đỡ săn sóc hai đứa trẻ, ngoài ra cũng có thể chăm sóc cho A La."Yến quản gia nghe lão đầu tử nói vậy thì không nhắc đến việc mời Mạnh Thanh La, ngược lại còn giấu giếm chuyện Yến Tu Trúc đích thân lên núi mời nàng.
Yến quản gia đi rồi, mọi người trong nhà đều biết Tiết thần y và Mạnh Thanh La sẽ đến kinh thành trị chân cho Thái tử.
Sắp đến tết rồi mà họ vẫn phải đi xa, hơn nữa nghe nói tháng chạp sẽ có tuyết rơi, dù cả nhà lo lắng cho hai người nhưng không ngăn cản được."Bát Lang, cho đệ này."
Mạnh Thanh La nén đau lấy ra một thanh dao găm rồi đưa cho Mạnh Bát Lang.
Đây là dao găm mà nàng đã dùng ở kiếp trước, thường được đặt trong ngăn kéo bí mật bên dưới hòm thuốc. Lúc đó vì muốn cứu con tin nên nàng đã giả vờ làm bác sĩ, mang theo hòm thuốc bên người, không ngờ nàng xuyên đến đây thì hòm thuốc cũng xuyên theo.Vừa về đến nhà, Yến quản gia cũng vừa đi.
Yến Tu Trúc đích thân lên núi mời Mạnh Thanh La đi kinh thành, còn Yến quản gia đến mới Tiết thần y.
Trùng hợp thay Tiết lão đầu nói với Yến quản gia rằng ông ấy có thể đi kinh thành nhưng Mạnh Thanh La phải đi theo, chữa trị chân tật cần phải làm cẩn thận nên cần người trẻ tuổi hỗ trợ ông ấy.Cha Ngũ Cân: Khuê nữ không cần ta, cả nương tử cũng vậy.
Dương thị: "..."
Lần này Dương thị rất kiên quyết, Mạnh Thanh La cũng không nhượng bộ. Hết cách rồi, ngoài mình ra, người mà hai cục cưng gần gũi nhất chính là nương của nàng, Dương thị.Nương đi theo, nàng mới yên tâm.
Có điều dẫu sao mình cũng đã giành nương một khoảng thời gian rất dài nên cũng phải trả giá, thế là nàng đành dỗ dành ba đệ đệ và cha Ngũ Cân của mình.
Mạnh Thanh La gọi ba đệ đệ vào phòng mình trước.Dương thị là bà ngoại, không nỡ rời xa khuê nữ lẫn hai đứa cháu của mình, có điều nàng ta không biết nên mở lời thế nào, ai dè lão gia tử chủ động lên tiếng, nàng ta lập tức đồng ý: "Được thưa cha, con đi, con theo chăm sóc mọi người."
Dương thị đồng ý rất nhanh, nhưng nàng ta vừa nói xong thì bốn cặp mắt ấm ức đồng loạt nhìn về phía nàng ta.
Ba huynh đệ Bát Lang: Nương, tỷ tỷ sắp đi kinh thành, cả nương cũng không cần chúng con nữa sao?
Trong hòm thuốc của nàng có rất nhiều vật quý, ngoài số thuốc được chuẩn bị sẵn và dao giải phẫu ra còn có ống tiêm, một bộ kim châm, một bộ ngân châm chữa bệnh, ba dao găm quân dụng với kích thước khác nhau, mười ℓựu đạn to cỡ quả bóng bàn, một súng cán gỗ quân dụng cầm tay của nữ và ngân châm nhỏ mà nàng dùng ℓàm vũ khí.
Ngoài một quả ℓựu đạn nhỏ và một vài ngân châm nhỏ mà nàng đã dùng đe dọa hộ vệ tướng quân phủ để cứu đám người đại bá trên đường chạy nạn ra, nàng chưa động đến những đồ vật khác trong hòm thuốc.
Mạnh Thanh La phát hiện hòm thuốc ℓà một cá thể độc ℓập, khác với siêu thị trong không gian, dùng hết đồ ℓà hết ℓuôn chứ không tự động bổ sung nữa.