Chương 355: Từ Bỏ Tà Tâm Của Ngươi Đi
Chương 355: Từ Bỏ Tà Tâm Của Ngươi Đi
Viên thủ bị nhìn về phía Vạn huyện ℓệnh, ánh mắt chứa đầy vẻ tò mò và mong mỏi.
Không cần nghĩ, Vạn huyện ℓệnh thật sự ℓắc đầu: “Thế tử nói đúng, sau khi Mạnh hộ vệ đến, hắn ta chỉ cho bổn huyện ℓệnh xem thiết bài Vương phủ. Từ đầu tới cuối hắn ta đều mang mặt nạ, chưa từng ℓộ ra gương mặt thật, chắc không muốn cho người khác thấy mặt mình. Tác phong của cao nhân mà, hạ quan có thể hiểu được.”
Yến Tu Trúc đắc ý xòe đôi tay đẹp ra hai bên với Viên thủ bị, ý tứ rất rõ ràng: Thấy chưa, không phải ta hẹp hòi, ℓà cao nhân người ta không muốn!
Sao hắn ta ℓại không thể gặp được cao nhân như thế chứ.
Kết quả, mới vừa đi được vài bước đã sa vào khu vực phòng vệ của ngựa hãn huyết. Con ngựa vung mạnh chân sau, đá tên gầy văng đi rất xa.
Mạnh Thanh La ở gần đó mở mắt rồi lại nhắm mắt, bỏ trâm bạc trong tay vào không gian rồi ngủ tiếp.
Tên mập đứng đằng kia trợn mắt há miệng: “...”
Họ chỉ đáng để ngước một cái thôi sao?Nếu chưa từng tận mắt chứng kiến sự tàn khốc trên chiến trường thì sẽ không thể nào tưởng tượng được. Huống chi đó mới là trận chiến ở Huyện Bình Nguyên nhỏ bé, còn ở chiến trường chính như Vân Châu, biết bao tướng sĩ trên tiền tuyến khói lửa đã tử trận?
Vậy nên sau khi Mạnh Thanh La xử lý xong mọi việc ở thành huyện Bình Nguyên, trong lòng nàng đã hạ quyết tâm, nàng phải đi Vân Châu. Không phải bởi vì chủ tướng nơi đó là cha ruột của thân thể này mà bởi vì muốn cho tướng sĩ của Đại Yến triều ít phải đổ máu hy sinh. Vì muốn dân chúng của Đại Yến không còn bị chiến tranh quấy nhiễu hay vó ngựa giẫm đạp.
…
Sau khi đi được một đoạn, Mạnh Thanh La đã thấm mệt. Buộc ngựa vào cây cổ thụ bên đường xong, nàng lấy ra một miếng đệm hơi từ trong không gian lót ở dưới để ngồi, lôi một chiếc chăn đắp trên người, cứ thế dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi.Yến Tu Trúc cất kỹ lá thư Mạnh Thanh La viết cho mình vào trong ngực, còn nhẹ nhàng vỗ một cái, chỉ sợ không cất kỹ sẽ làm rơi mất. Lúc này không phải lúc đọc thư, khi nào xong việc hắn sẽ lén đọc từ từ.
Cũng không biết bây giờ nàng đã đến đâu rồi?
Buổi tối chắc có thể trở về Phúc Lai thôn nhỉ?
“Tấn Vương ở đâu?” Yến Tu Trúc cất xong thư rồi hỏi Mạnh huyện lệnh.Nếu không có con ngựa ở đó thì nàng có thể vào không gian ngủ. Nhưng bây giờ có ngựa, lại còn là ngựa hãn huyết vô cùng quý giá. Nàng đâu dám buộc ngựa thắt bên ngoài rồi chạy vào trong không gian, lỡ bị người ta trộm mất thì quả là thiệt thòi.
Thế nhưng, sợ chuyện gì thì chuyện ấy tới.
Nàng ngủ khoảng chừng nửa canh giờ, có hai nam từ dáng người thô kệch từ cuối đường đi tới.
Đang là ban ngày nên Mạnh Thanh La không tiện đeo mặt nạ thầy trò Đường Tăng để dọa người khác, mà đổi thành khăn che mặt được Dương thị chuẩn bị cho lúc ở kinh thành. Nàng đã cất nó trong không gian, bây giờ lại có dịp cần dùng đến.“Mời Thế tử và Viên thủ bị đi theo hạ quan!” Vạn huyện lệnh lập tức nói.
Bên này, đám người của Yến Tu Trúc đang bận chuyện quân phản loạn. Ở một nơi khác, Mạnh Thanh La đã cưỡi ngựa ra khỏi Huyện Bình Nguyên, men theo quan đạo đi về phía nam.
Mục tiêu: Chiến trường chính - Vân Châu phủ.
Tối qua, một mảng máu tanh trên tường thành đã khiến nàng chói mắt, nhói lòng. Đó là lần đầu tiên nàng thấy trong hai kiếp người. Ở kiếp trước, nàng chưa từng nhìn thấy, sau khi tới nơi này cũng vậy.Hai nam tử một béo một gầy tiến lại gần. Ánh mắt đầu tiên trông thấy một nữ tử đeo khăn che mặt đang tựa vào gốc cây nghỉ ngơi, nhìn thêm cái nữa, con ngựa kia là ngựa tốt.
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đã có tính toán.
Họ từ từ tiến lại chỗ Mạnh Thanh La, nhận thấy người đang nghỉ ngơi kia vẫn không nhúc nhích, rõ ràng là đã ngủ say.
Tên mập đánh mắt với tên gầy, tên gầy hiểu ý, rón rén bước lên trước, muốn tới gần gốc cây để cởi cương ngựa.