Chương 357: Vậy Mà Nàng Không Phải Trở Về Phúc Lai Thôn?
Chương 357: Vậy Mà Nàng Không Phải Trở Về Phúc Lai Thôn?
Vậy mà nàng không phải trở về Phúc Lai thôn?
Nàng nói nàng phải đi Vân Châu trợ giúp đánh trận.
Ừm... Trời ơi, nàng có thể một mình đánh bại tám ngàn quân phản ℓoạn, hắn không cần ℓo ℓắng cho an nguy của nàng. Nhưng nàng nói chuyến này nàng đi không biết phải mất mấy ngày, muốn nhờ hắn che giấu giúp nàng trước mặt người nhà, bảo hắn xử ℓý chuyện ở đây xong thì quay về chăm sóc hai bảo bối.
Thúc ngựa chạy nhanh suốt một ngày một đêm, khi Mạnh Thanh La sắp đến Vân Châu phủ thành, giao chiến giữa hai bên vẫn đang tiếp diễn không ngừng nghỉ.
Các đại phu trong đội quân bận đến nỗi chạy ngược chạy xuôi. Những người bị thương kêu gào ầm ĩ, đâu đâu cũng là tiếng kêu rên đau đớn, sau đó liên tục có người được đưa vào.
“Người đâu, lại đây đi... Giúp ta giữ hắn lại, ta phải rút tên ra cho hắn.” Một tóc lão đại phu tóc bạc trắng bận bịu đến nỗi mồ hôi ướt đẫm cả người. Áo khoác cũng đã cởi ra, chỉ còn độc một chiếc áo trong mỏng manh.
Nhưng gọi cả buổi mà không có ai để ý đến ông ấy.Thỉnh thoảng có binh lính công thành bị đá lớn đập trúng, ngã từ trên thang mây xuống. Cũng có người bị lửa thiêu đốt, toàn thân mang theo lửa rơi xuống, từng tiếng kêu thảm thiết vang khắp bên tai.
Mạnh Thanh La bước nhanh hơn, mới đó đã trà trộn vào lều trại quân y ở phía sau. Trên đường đi, nàng còn nhặt được mũ sắt của binh lính đội quân triều đình tiện tay đội lên đầu, như vậy trông nàng càng giống người nơi này hơn.
Đa phần vết thương trên người của các binh lính được khiêng xuống đều là vết phỏng hoặc là bị đá đập cho gãy tay gãy chân, bị trúng tên, khá ít bị thương do đao kiếm thì khá ít.Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Mạnh Thanh La lặng lẽ đi về phía Vân Châu thành.
Lúc này, hai bên đang giao chiến, quân phản loạn thủ thành, còn đội quân của triều đình đang công thành.
Người phía dưới dựng thang mây leo lên, người phía trên hết lăn đá xuống lại phóng lửa...Tiếng trống, tiếng hô giết... xa xa truyền tới.
Mạnh Thanh La nhảy xuống khỏi lưng ngựa, leo lên một cây cổ thụ rồi lấy ống nhòm quân dụng từ trong hộp thuốc ra.
Chỉ nhìn một lúc, Mạnh Thanh La không nhìn nữa mà thở dài thật thấp. Trận chiến giữa hai đội quân trong thời đại vũ khí lạnh thực sự đáng sợ, quá là thách thức con người.…
Ban ngày không thể làm chuyện “trộm gà trộm chó”, nhưng nàng có y thuật nên có thể đi cứu người.
Nàng tìm một chỗ khuất để Liệt Diễm ở đó, không buộc dây cương mà chỉ vỗ vỗ đầu nó: “Bằng hữu à, ngươi ở đây nhé, nếu có người tới muốn kéo ngươi đi thì ngươi đá hắn ta một cái. Nếu ngươi không đánh lại thì cứ chạy đi, trốn trước đã rồi tính tiếp, sau đó quay về chỗ này chờ ta. Ngươi cũng đừng chạy mất đấy, ngươi chạy mất thì không chỉ mình ta chịu tổn thất mà ngươi cũng thiệt đấy. Từ nay về sau ngươi không có nước linh tuyền mà uống đâu...”Mạnh Thanh La vừa dỗ dành vừa đe dọa Liệt Diễm một lúc, sau đó tiến vào không gian, tìm y phục của nam tử cổ đại mà mình thường dùng để cải trang rồi mặc vào.
Lần này nàng phải sửa soạn thật kỹ, tóc phải buộc thật cao cài ở sau gáy, trên mặt cũng trang điểm giống như nam tử, cố gắng cải trang thành một nam nhân cứng cỏi.
Sau khi sửa soạn xong, nàng thậm chí còn lấy hết những thứ mình cần lúc này trong hộp thuốc ra rồi bỏ vào một hộp gỗ, giả trang thành bộ dạng thường thấy của một đại phu y quán của Đại Yến triều.
Mạnh Thanh La đi tới, giúp ông ấy đè người kia xuống, may mà hắn ta bị tên bắn trúng cánh tay chứ không phải chỗ hiểm yếu. Có Mạnh Thanh La trợ giúp, mũi tên nhanh chóng được rút ra.
Lão đại phu tiếp tục ℓàm công việc dở dang trên tay, từ đầu tới cuối đều không ngẩng đầu ℓên.