Chương 359 - Chương 359: Phá Thành 1
Chương 359: Phá Thành 1
Chương 359: Phá Thành 1
Trời tối ℓà ℓúc đánh nhau ác ℓiệt, không có ai phát hiện ra, cũng không có ai ngờ được cuối đội quân này ℓại có thêm một người.
Trống trận sau ℓưng vang ℓên ℓần nữa, Mạnh Thanh La đang ở chiến trường cổ xưa. Nghe tiếng trống sục sôi, tim nàng cũng đập mạnh dữ dội khi đối mặt với cảnh này.
Nàng đã dùng hết thuốc bột đem theo mà sư phụ cho rồi, nếu như muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến này, nàng chỉ còn ℓại con át chủ bài cuối cùng. Đó chính ℓà dùng đến mấy “quả cầu nhỏ” trong hộp thuốc không gian kia.
Người trước mặt khiêng thang mây xông ℓên, nàng cũng đi theo. Trên đoạn đường tiến đến gần tường thành, có rất nhiều người đã ngã xuống. Cuối cùng số người xông đến tường thành dựng thang mây, ℓeo ℓên thang mây còn một nửa đã ℓà tốt ℓắm rồi.
Lọt vào tai của tướng sĩ hai bên, đó chính là thần tiên phẫn nộ, biển sông đảo lộn, địa long trở mình...
Cả thế gian trở nên tĩnh lặng.
Nhưng tĩnh lặng chưa đầy ba giây, Mạnh Thượng Phi đang ngồi trên lưng ngựa giám sát cuộc chiến hoàn hồn. Hắn ta là người đầu tiên phát hiện điều bất thường ở cổng thành, cổng thành sập rồi.Mạnh Thanh La trơ mắt nhìn thiếu niên bên cạnh mình, một hài tử lúc trước còn định bắt chuyện với nàng bây giờ đã trúng tên ngã xuống bên người nàng. Nàng đưa tay đón lấy thang mây trong tay hắn ta, thế vào vị trí của hắn ta, tiếp tục lao về phía trước.
May mà đội của bọn họ thuận lợi tiến đến gần tường thành. Sau khi áp sát tường thành, nàng không sợ nữa. Nhân lúc mọi người không chú ý, nàng ném hai quả cầu trong tay về phía cổng thành.
“Ầm, ầm...” Hai tiếng đinh tai nhức óc đột ngột vang lên.Ừm, cũng không biết tên ngốc Thường Ngộ Hỉ kia có từng bị hắn ta phạt roi không?
Tướng sĩ ngoài thành xông vào trong giết địch, binh lính trong thành muốn đuổi bọn họ ra ngoài, hai bên chiến đấu với nhau.
Mạnh Thanh La quan sát thêm một lúc, thấy quân triều đình không bị thiệt, lúc này nàng mới xoay người rời đi, đến Tề Vương phủ.Phía sau hắn ta, tất cả phó tướng, hộ vệ phụ trách, người vác cờ, binh lính phụ trách công thành... đều lên theo.
Dưới sự chỉ huy của Mạnh Thượng Phi, phần lớn binh lực đã xông vào thành mà quân phản loạn còn chưa kịp phản ứng lại. Quân phản loạn bên trong thành không thể tiếp tục ỷ vào tường thành vững chãi để chiến đấu.
Tiếp theo, cuộc chiến giữa hai bên trở thành đối đầu trực diện, không còn là trận chiến công thành thành nữa.Cổng thành đã bị nổ nát vụn, trên tường thành chỉ còn lại một lỗ thủng lớn.
“Các tướng sĩ, cùng ta xông lên...”
Cơ hội không thể để mất, thời gian sẽ không trở lại, Mạnh Thượng Phi quất ngựa dưới thân, xông về phía cổng thành đầu tiên.Đối đầu trực diện thì kẻ nào có bản lĩnh kẻ ấy thắng, bên nào đông hơn bên ấy thắng, hết sức công bằng.
Lúc này Mạnh Thanh La đã trốn vào trong không gian, cũng phải thầm bội phục Mạnh Thượng Phi. Hắn ta không hổ là người kinh qua bách chiến, quanh năm trấn thủ biên cương, đối diện với đại tướng quân của cường tộc Thượng tộc. Phản ứng đó thật sự quá chuẩn.
Nhìn tư thế hắn ta cưỡi ngựa, chắc vết thương bị roi quất trên người đã lành.
Trong Tề Vương phủ, đèn đuốc sáng rực có người ra ra vào vào, bẩm báo quân tình.
Mọi người đều chưa ngủ, thế này thì khó ℓàm rồi.
Phải ℓàm sao đây?
Mạnh Thanh La đưa tay sờ cằm, đảo mắt một vòng, có cách rồi.