Chương 360 - Chương 360: Phá Thành 2
Chương 360: Phá Thành 2
Chương 360: Phá Thành 2
Quả nhiên trong nhà bếp tối như mực, không một bóng người.
Mạnh Thanh La ℓẻn vào trong nhà bếp, vơ vét sạch sẽ đồ vật bên trong. Từ dầu muối, bột gạo, rau, thịt, các ℓoại bát, ℓọ kể cả nồi sắt ℓớn, nắp nồi bằng gỗ, xẻng sắt...
Ngoài củi đốt ra, nàng không bỏ qua món nào, tại sao phải giữ ℓại củi đốt? Bởi vì nàng muốn phóng hỏa đốt nhà bếp, sao có thể thiếu chất dẫn cháy ℓà củi được đây?
Có ℓẽ ℓà số mệnh, cũng có ℓẽ trời cao muốn nàng diệt Tề Vương. Ngay khi nàng đang tìm nhà kho, bỗng nghe được hai hai hộ vệ Vương phủ nói chuyện với nhau.
Đốt nhà kho xong nàng lại đi về phía trước, thấy có kho lương và kho muối, nàng đều thu vào.
Cho đến khi có người phát hiện ra hỏa hoạn chạy về phía bên này, Mạnh Thanh La mới rời khỏi trận địa, đi tới địa điểm tiếp theo.
…Đợi hai người kia đi khuất, Mạnh Thanh La đánh ngất tên hộ vệ Trác Tử rồi kéo vào trong một bụi cây bên cạnh. Sau đó nàng vội vã bước vào nhà kho Vương phủ.
Khi Mạnh Thanh La trông thấy vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ, lăng la tơ lụa chất đầy nhà kho, hai mắt nàng bị chiếu đến sắp mù. Lúc này nàng mới biết thế nào gọi là con kiến đọ với con voi.
Nhà kho của tướng quân phủ và Cừu phủ chỉ là con kiến, nhà kho của Tề Vương phủ mới là con voi.Mạnh Thanh La đi đến địa điểm tiếp theo, nhưng không phải để tiếp tục vơ vét tiền của trong phủ.
Dĩ nhiên không phải nàng không muốn mà là không thể.
Vì có nàng giúp sức, quân đội của triều đình chắc chắn sẽ giành phần thắng. Lúc đại quân triều đình tiến vào Vương phủ, sẽ không ai để ý trong nhà bếp đã bị đốt thành tro thiếu mất thứ gì nên nàng không phải lo về nhà bếp.Trác Tử vừa đến, hai tên hộ vệ đang canh chừng nhà kho vừa tan ca, nghe thấy hai người họ nói vẫn chưa ăn uống gì, sau khi đổi ca sẽ về thẳng nhà ăn cơm.
Hơn nữa, hai hộ vệ kia còn bàn tán: “Bên trên đã nói rồi, không biết thành này có giữ nổi không? Có thể ngày mai đồ đạc trong nhà kho này đều sẽ bị chuyển đi.”
Nghe thấy vậy, Mạnh Thanh La không khỏi âm thầm vui mừng. Nếu nàng đến muộn một ngày thì sợ rằng nhà kho đã trống không, thế thì đúng là khóc không ra nước mắt.Không còn thời gian cảm thán nữa, Mạnh Thanh La vung tay lên lập tức hành động, thu hết toàn bộ mọi thứ trong nhà kho vào không gian của nàng. Nhà kho trước mặt bỗng chốc trống trơn, đến cọng tóc cũng chẳng còn.
Mạnh Thanh La tìm quanh, phát hiện vẫn còn một nhà kho nhỏ nữa. Nàng cũng không nhìn xem trong đó có gì, nhanh chóng thu vào không gian.
Sau khi chắc chắn không còn đồ, Mạnh Thanh La làm giống y lúc trước, châm một mồi lửa đốt nhà kho.Đương nhiên, bọn họ sẽ để ý đến nhà kho bị đốt sạch. Trong nhà kho có nhiều đồ vật quý giá, một mồi lửa thiêu rụi đã không còn nhìn ra thứ gì. Quân đội triều đình sẽ nghĩ rằng Tề Vương chẳng những đã chuyển hết đồ vật đáng tiền đi trước mà còn tự tay đốt nhà kho của mình.
Thế nên cuối cùng Tề Vương vẫn sẽ gánh chịu tiếng oan này.
Những nơi khác thì khó nói, vì để không quá gây chú ý, nàng chỉ đành từ bỏ, cũng là chừa lại một ít chiến lợi phẩm cho các tướng sĩ triều đình.Giáp hộ vệ: “Trác Tử, hình như nhà bếp bên kia cháy rồi. Ta đi xem thử, ngươi đi canh chừng nhà kho, lát nữa ta sẽ quay lại.”
Ất hộ vệ: “Được, ngươi mau đi đi, một mình ta đi thay phiên canh chừng trước.”
Sau đó, Mạnh Thanh La đi theo hộ vệ tên Trác Tử tìm được nhà kho của Vương phủ.
Mặc dù Hoàng thượng nghèo ℓại còn keo kiệt, nhưng cũng không đến mức chẳng chừa chút canh thừa cho các tướng sĩ uống.