Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 361 - Chương 361: Cổng Thành Sập Rồi

Chương 361: Cổng Thành Sập Rồi
Chương 361: Cổng Thành Sập Rồi
canvasb2b3610.png“Không phải việc của ngươi, cút sang một bên, suốt ngày chỉ biết khóc ℓóc nhăn nhó, Minh Nhi bị ở giam kinh thành, bổn vương có thể ℓàm được gì? Suốt ngày khóc ℓóc với bổn vương... Ngươi nhìn đi, khóc đến nỗi xảy ra chuyện xúi quẩy gì rồi.”

Tề Vương chẳng những không cảm động trước sự quan tâm của Tề Vương phi mà ngược ℓại còn mắng bà ta một trận. Chính nữ nhân thối tha này cả ngày khóc ℓóc quét sạch vận may của ông ta.

Tuy nhiên, ông ta vừa dứt ℓời, một tên tướng ℓĩnh máu me đầy người chạy vào: “Vương gia, cổng thành sập rồi, Mạnh Thượng Phi đã dẫn theo người tấn công vào thành...”

canvasb2b3611.pngTề Vương vịn vào ghế, ℓiên ℓục ℓắc đầu.

“Dạ, Vương gia.” Tề Vương phi cố nén lửa giận trong lòng đáp lại, biết rằng bây giờ không phải là lúc cãi nhau với ông ta.

Tề Vương phi đã đi đến nhà kho phía sau, Tề Vương cũng mặc giáp đội mũ chỉnh tề, vác theo giáo dài ra ngoài phủ. Đúng lúc ông ta đang hùng hùng hổ hổ, khí thế bừng bừng bước ra cửa phủ, một con ngựa bỗng dưng phi như bay đến.

Người cưỡi ngựa quá nhanh, suýt nữa đã húc phải ông ta. Tề Vương còn chưa kịp chửi mắng thì người nọ đã hô to: “Vương gia, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Giáo dài được chế tạo bằng sắt vừa nặng lại vừa dài, đập vào Xích Hầu khiến hắn ta kêu lên thảm thiết, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

Hộ vệ sau lưng Tề Vương: Cái này... cái này có tính là ngộ thương quân mình không?

Thật là đột ngột... Ngại quá!
Không thể nào, không thể nào, chuyện này không phải là sự thật. Nhi tử ông ta xem trọng nhất bị giam ở kinh thành, giờ đây Vân Châu phủ thành bị phá, ông ta sắp toi mạng rồi.

Ông ta và Lão Lục cùng nhau tạo phản, một khi thành sụp đổ người bị bắt, ông ta cũng tiêu đời, tất cả đều tan thành mây khói.

Lão Lục đã được ông ta phái đi Huyện Bình Nguyên đánh trận đầu. Đúng, đúng, vẫn còn Lão Lục, bọn họ vẫn còn hy vọng.
Cái gì?

Lần này, Tề Vương đã nghe thấy, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng. Ông ta chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, phun một ngụm máu ra ngoài.

Sau đó ông ta chao đảo, lập tức ngã về phía sau. Giáo dài trên vai lỏng lẻo rơi xuống đất, vừa vặn nện trúng đầu Xích Hầu đang quỳ trước mặt ông ta bẩm báo quân tình.
“Ngươi mới không ổn ấy, bổn vương rất ổn!” Tề Vương cả giận.

Người nọ nhảy xuống ngựa, quỳ trước mặt Tề Vương. Lúc này Tề Vương mới thấy rõ hắn ta là người mấy ngày trước được phái đi thăm dò tin tức của quân Tấn Vương ở Huyện Bình Nguyên.

“Vương gia, quân Tấn Vương thất bại rồi. Mấy ngày trước, tất cả đều bị bắt làm tù binh, đồ đạc cũng bị người của triều đình vơ vét sạch sẽ. Tấn Vương gia cũng bị trói đi, lúc bị bắt còn đang trọng thương, bây giờ không rõ sống chết...”
Tề Vương được hộ vệ của mình khiêng về Vương phủ, chuẩn bị đưa vào hậu viện gọi thầy thuốc trong phủ tới khám.

Tề Vương bị hộ vệ khiêng trên vai giống như vác bao bố, lắc lư đến mức bật dậy, thều thào nói: “Đi, đi thư phòng!”

“Vâng.”
“Người đâu, áo giáp, giáo dài, bổn vương muốn tự ra trận đọ sức với Mạnh Thượng Phi, để xem rốt cuộc kẻ được Lão Tam tin tưởng có bản lĩnh thế nào...” Tề Vương đột nhiên lớn tiếng sai bảo người bên cạnh.

“Vâng.”

Sau khi Tề Vương mặc áo giáp, cầm giáo dài lên, ông ta mới nhớ ra mình vẫn chưa đi xem nhà kho bị đốt. Bây giờ ông ta muốn tự ra chiến trường, không có thời gian đi xem nữa, thế là trừng mắt với Tề Vương phi: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngươi không tới nhà kho xem có chuyện gì xảy ra à? Là cháy một ít hay là như thế nào?”


Tề Vương ℓại được hộ vệ vác vào thư phòng.







Bình Luận (0)
Comment