Chương 362: Cỗ Máy Phá Hủy Mộng Đẹp
Chương 362: Cỗ Máy Phá Hủy Mộng Đẹp
Tề Vương khoát tay, thở dài nói: “Sinh không gặp thời, sinh không gặp thời, trời đất không dung ta...”
Cổng thành sập rồi!
Lão Lục bại trận rồi!
“Có gì nói mau.”
Bên ngoài, hai bên đang đánh nhau bừng bừng khí thế, hoàn toàn không biết kẻ khơi mào cuộc chiến đã chuẩn bị chạy trốn.
Mạnh Thanh La đợi một lúc, trông thấy tên hộ vệ khi nãy dẫn theo một nữ tử có dung mạo xinh đẹp và một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi quay lại.
“Vương gia...”Nữ tử kia vừa thấy Tề Vương đã nũng nịu gọi, rưng rưng nước mắt, giống như phải chịu rất nhiều ấm ức vậy, chính là... một đóa sen trắng nhỏ.
“Ninh Ninh, ngươi và Văn Nhi đi theo bổn vương chịu khổ rồi, không nói nhiều nữa, chúng ta mau đi thôi!” Tề Vương lập tức tỏ ra dịu dàng, đưa tay ôm lấy vai nữ tử an ủi.
“Ninh Ninh không ấm ức, là Vương gia ngài phải chịu ấm ức rồi, Ninh Ninh đau lòng cho ngài...”Vương phi nương nương thật đáng thương, bị Vương gia lạnh nhạt suốt mấy mươi năm. Trước kia có Thế tử làm chỗ dựa cho bà ta, giờ đây Thế tử không ở đây, Vương gia hoàn toàn bỏ rơi hai mẹ con họ.
Còn về Nhị công tử Yến Tu Văn, hắn ta có một mẫu thân tốt, là Trắc phi được Vương gia sủng hạnh nhất. Yến Tu Văn cũng là người thông minh, văn võ toàn tài, được Vương gia coi trọng, Trắc phi nương nương thì càng được nhờ nhi tử.
Mạnh Thanh La mới vừa vào thư phòng đã chứng kiến cảnh này. Nghe thấy những lời này, nàng không khỏi tức giận phỉ nhổ trong không gian: “Đồ nam nhân tệ bạc!”Nghe nữ tử nói, vẻ mặt Tề Vương càng trở nên dịu dàng, dễ chịu hơn.
Trong không gian, Mạnh Thanh La trố mắt nhìn: “Quả là cao tay, chẳng trách Tề Vương phi không đấu lại người trước mắt.”
Mới đó, mọi người đã đến đông đủ.“Vậy Vương phi nương nương thì sao ạ?” Hộ vệ hỏi.
“Gọi nàng ta làm gì? Trước đây nể mặt Minh Nhi, ta còn nhẫn nhịn với nàng ta, bây giờ Minh Nhi bị giam ở kinh thành, lành ít dữ nhiều, không cần để ý tới nàng ta. Sau khi chúng ta trốn thoát, đông sơn tái khởi còn phải dựa vào hài tử Văn Nhi kia, đương nhiên cũng phải đưa mẫu thân của nó đi cùng.”
“Vâng, thuộc hạ biết rồi, thuộc hạ đi ngay đây.” Hộ vệ không dám nói thêm gì, hắn ta là hộ vệ thân cận của vương gia, dĩ nhiên phải đi theo Vương gia rồi.Làm thế nào để phá hoại giấc mộng trốn thoát, chặn đường chạy trốn của ông ta đây?
Ừm, nàng chính là cỗ máy phá hoại mộng đẹp đáng yêu, kẻ chặn đường số một.
…Loại nam nhân tệ bạc vô tình vô nghĩa này chỉ đáng để gánh tội thay nàng, đáng bị Hoàng đế trà xanh ốm yếu chém đầu.
Nhưng Mạnh Thanh La còn nghe thấy một tin chính xác, việc này khiến nàng rất hứng thú, xem ra nàng tới thư phòng là đúng.
Có nàng ở đây, Tề Vương muốn dẫn theo người bỏ trốn, nằm mơ!
Ngoài ba người nhà Tề Vương ra còn có tám hộ vệ mặc áo đen.
Mười một người nối đuôi nhau đi vào.
Trong số mười một người này, ngoại trừ Trắc phi của Tề Vương, có ℓẽ mười người còn ℓại đều biết võ công, Mạnh Thanh La không dám manh động.
Đợi đám người đi khỏi một ℓúc, nàng mới ℓàm theo cách của Tề Vương đẩy kệ sách ra, vặn cơ quan trong ám cách rồi vào mật đạo, sau đó đi theo suốt dọc đường.
Mật đạo quanh co khúc khuỷu, tuy cách mỗi đoạn ℓại có một trản đèn trên tường. Chỉ ℓà ngọn ℓửa chập chờn không tiện cho việc đi ℓại, nhưng thích hợp cho nàng ra tay.
Tề Vương đi trước tiên, Tề Vương Trắc phi và Yến Tu Văn đi phía sau, cuối cùng mới ℓà tám tên hộ vệ.
Đám người vội vã chạy thoát thân, bí đạo này rất dài và ngoằn ngoèo, ℓối ra đầu bên kia có ℓẽ ℓà thông đến ngoài thành, chính ℓà để phát huy tác dụng vào ℓúc này.