Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 363 - Chương 363: Ngài Uống Đi Chứ

Chương 363: Ngài Uống Đi Chứ
Chương 363: Ngài Uống Đi Chứ
canvasb2b3630.png“Vèo” Một cái nữa, thêm một người biến mất.

Khi tám hộ vệ áo đen sau ℓưng đều biến mất, ba chủ tử mđang chạy thoát thân đằng trước vẫn đang hối hả sải bước. Họ cứ đi về phía trước, hoàn toàn không bận tâm đến sống chết của những người phía sau, cho đến khi một tiếng quát khẽ vang ℓên.

“Đứnng ℓại!”

canvasb2b3631.pngTề Vương thấy Mạnh Thanh La mặc y phục của binh ℓính triều đình, đội mũ của bọn họ, chỉ ℓà mặt đen như than, hai con ngươi đen ℓáy chuyển động.

Tề Vương không biết đây là thuốc gì nên đâu dám uống.

Thấy ông ta do dự, sợ xảy ra bất trắc, Mạnh Thanh La ấn mạnh lưỡi dao đang kề trên cổ Yến Tu Văn, máu lập tức chảy ra. Lúc này Yến Tu Văn đau đến mức gào thét.

Tiếng thét này làm chói tai Tề Vương Trắc phi, nàng ta lập tức hét lên với Tề Vương: “Ngài uống đi chứ!”
Cuối cùng Tề Vương vẫn chịu thỏa hiệp, uống viên thuốc do chính tay Trắc phi mà ông ta yêu thương nhất đút cho.

Hai người uống xong, trong bình còn sót lại một viên, Mạnh Thanh La bỏ vào miệng Yến Tu Văn.

Thuốc bột sư phụ cho nàng đã dùng hết rồi, nhưng trong hộp thuốc của nàng vẫn còn một ít dược liệu. Ba viên thuốc này được nàng chuẩn bị tạm lúc biết bọn họ định chạy trốn. Uống thuốc này vào, không bị gì khác ngoài việc toàn thân vô lực, mất hết ý chí chiến đấu.
“Đừng giết nó, đừng giết nó, ta uống, ta uống!” Tề Vương Trắc phi nhìn thấy dao găm kề trên cổ nhi tử, hai chân đều mềm nhũn.

Nàng ta ngồi xuống nhặt bình sứ dưới đất lên, lấy ra một viên thuốc bỏ vào trong miệng, chật vật nuốt trôi cùng nước miếng.

Sau đó bà ta lại đưa bình sứ cho Tề Vương, nhìn ông ta với vẻ mặt đáng thương và ánh mắt cầu khẩn.
Mạnh Thanh La lần lượt mở từng cái ra xem. Trong hộp thứ nhất toàn là đông châu cực phẩm vừa to vừa trơn nhẵn, phát ra ánh sáng chói lóa mê người. Thật sự mấy thứ này vừa đáng tiền vừa không chiếm chỗ lại càng không nặng, là phẩm vật quý để đem theo bên mình lúc chạy trốn.

Trong hộp thứ hai là dạ minh châu cũng giống như vậy, không chiếm chỗ lại có giá trị.

Trong hộp thứ ba là từng xấp ngân phiếu dày chất đầy cái hộp. Tất cả đều có mệnh giá một ngàn lượng, hơn nữa còn được đổi từ tiền trang lớn nhất của Đại Yến triều, có thể dùng khắp mọi nơi trên đất nước.
Dọc đường đi, Mạnh Thanh La tịch thu hết tất cả rương hộp lúc trước mấy hộ vệ kia đem theo, sau đó mở ra xem thử, ha ha... Nàng cũng không biết nên nói gì.

Tề Vương lợi hại thật, đúng là xảo quyệt, cách làm này quả là đỉnh cao của việc không bỏ tất cả trứng gà vào cùng một cái giỏ.

Ngoại trừ một cái rương nặng nhất đựng toàn là vàng miếng, bốn năm hộp khác đều không lớn, cũng không nặng.
Đối với hộ vệ của họ, nàng có thể xử gọn mà không nương tay, nhưng đối với ba người họ, nàng sẽ không vượt quá chức phận.

Tề Vương phủ không chỉ có ba người họ mà còn rất nhiều những người khác, chẳng hạn như Tề Vương phi, các Trắc phi, mỹ nhân, thứ tử, thứ nữ khác... đều đang chờ quân đội của triều đình bao vây Tề Vương phủ. Sau đó tịch thu tài sản, bắt người rồi giải lên kinh thành, để Hoàng đế đích thân xử lý.

Sau khi trói tay ba người kia lại, Mạnh Thanh La đuổi họ ra ngoài mật đạo như lùa vịt.
Vừa rồi ở trong không gian, Mạnh Thanh La không có thời gian hóa trang. Nàng đành tìm cái nồi lớn trong không gian, quẹt dưới đáy nồi rồi bôi than đen lên mặt. Nàng còn dùng ngón tay vẽ một vòng xung quanh đôi mắt, nên mới có dáng vẻ như bây giờ, chỉ có thể nhìn rõ con ngươi, những chỗ khác đều không còn hình dáng ban đầu.

“Phải thì sao? Muốn hắn ta sống thì uống thuốc đi, nếu không ta sẽ dùng dao làm thịt hắn ta.”

Mạnh Thanh La cố tình tỏ ra hung ác, cất giọng hùng hổ, sau đó lại lấy chân đá bình sứ dưới đất qua.








Bình Luận (0)
Comment