Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 364 - Chương 364: Ra Tay Đánh Thành Đầu Heo

Chương 364: Ra Tay Đánh Thành Đầu Heo
Chương 364: Ra Tay Đánh Thành Đầu Heo
canvasb2b3640.pngÔng ta chuẩn bị vô cùng chu đáo và đầy đủ.

“Ha...” Mạnh Thanh La đậy nắp hộp ℓại rồi khẽ cười, nhìn về phía Tề Vương: “Đây ℓà mồ hôi công sức của người dân mà ông vơ vét suốt bao nhiêu năm đúng không? Hả?”

Tề Vương: “...” Không cách nào đáp ℓại.

“Quân ℓà thuyền dân ℓà nước, nước có thể chở thuyền, cũng có thể ℓật thuyền. Chỉ dựa vào thói tham ℓam, thích hưởng thụ và háo sắc của ông mà cũng muốn tạo phản ℓật đổ đương kim Hoàng thượng? Đúng ℓà nằm mơ giữa ban ngày! So với ông, đương kim Hoàng thượng anh minh thần vũ gấp mấy trăm ℓần đấy.” Dĩ nhiên chỉ hơi trà xanh yếu đuối một chút, Mạnh Thanh La thầm ℓẩm bẩm trong ℓòng.

“Đi, đi, đừng ℓề mề nữa!”

Vừa nghĩ đến tiền của chất như núi trong nhà kho cùng với những thứ châu báu quý hiếm trước mặt, và cả bộ dạng thảm thương của những nạn dân ở khắp nơi đầu năm nay, Mạnh Thanh La giận đến mức đá mạnh Tề Vương một cước.

Không, không được, đá một cước nàng vẫn chưa hả giận. Nàng phải ra tay đánh ông ta thành đầu heo.

Trước mắt bọn họ, ba người Tề Vương bị người ta trói tay, ngồi thành một hàng trên đất, bên cạnh có một cái rương lớn và mấy cái hộp nhỏ. Bên tay Tề Vương Trắc phi còn có một tay nải lớn, tay nải bày ra để lộ vàng bạc và đồ trang sức bên trong.

Trông có vẻ như họ định mang châu báu chạy trốn nhưng bị người ta bắt lại.

Có một binh lính mặc quân trang của bọn họ đang ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở đó, tư thế vô cùng nghiêm chỉnh, y phục gọn gàng, đến mũ cũng đội rất ngay ngắn. Hắn ta đang trông chừng mấy người trên đất.

Chỉ có điều... mặt đen quá!
Có ba người kia ở đây, Mạnh Thanh La không thể sử dụng không gian, đành phải kéo đồ trong mật đạo ra trước rồi đặt ở thư phòng.

Sau khi kéo ra ngoài, nàng không bỏ hết vào không gian mà mỗi loại vàng thỏi, đông châu, dạ minh châu, bao gồm cả ngân phiếu rồi chỉ lấy một phần nhỏ.

Còn lại phần lớn nàng để vào trong hộp.

Làm xong nàng lại xoay người trở về, vừa lôi vừa kéo ba người Tề Vương ra khỏi mật đạo, quăng xuống nền đất trong thư phòng.

Nàng mới vừa quăng xuống, cửa thư phòng lập tức bị đẩy ra.

Tốt lắm, nàng chặn đường người ta, bây giờ nàng cũng bị người ta chặn ở thư phòng rồi. May mà bây giờ nàng đang ăn vận như một tên tiểu binh.

Sau khi dẫn theo người đánh vào Tề Vương phủ, Mạnh Thượng Phi hạ lệnh nhanh chóng tìm kiếm tung tích của Tề Vương, đều không tìm thấy ở cả tiền viện lẫn hậu viện nên lập tức xông tới thư phòng.

Đám người đẩy cửa thư phòng ra đều hết sức hoang mang: “?”


Mạnh Thanh La còn chưa ra tay đánh người thì đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài.

Mạnh Thượng Phi dẫn theo người đánh vào vương phủ rồi ư? Nếu không sao lại ồn ào như vậy?

Nhanh thật đấy!
Thấy bọn họ đi vào, tiểu binh kia cũng không hề hốt hoảng, ngược lại còn hành lễ quy củ giống như bọn họ, sau đó lại đứng lên, quay về canh chừng tiếp.

Mấy người bị tiểu binh làm cho ngơ ngác, Thường Ngộ Hỉ tiến lên nói: “Ta là Thường phó tướng, vị này là Mạnh tướng quân. Nói đi, ngươi tên gì? Sao lại ở chỗ này? Bẩm báo đúng sự thật.”

“Dạ, Mạnh tướng quân, Thường phó tướng, yểm tên Lý Tam Hồng, bởi vì sinh thứ ba trong nhà nên người nhà cũng gọi yểm là Tam Oa Tử. Yểm là người của doanh trại tiên phong, lúc trước yểm đi theo đại quân tới tướng quân phủ, sau đó nhớ lời cữu cữu từng nói, thư phòng của đại hộ nhân gia là nơi giấu người tốt nhất. À, cữu cữu của yểm là một tú tài, ông ấy biết rất nhiều... Yểm vừa vào phủ đã chạy thẳng tới thư phòng, bước vào thì thấy ba người bọn họ đang ở đây, đồ đạc cũng đều ở đây. Bọn họ không phải do yểm bắt, yểm chỉ canh chừng thay mọi người mà thôi.” Mạnh Thanh La tỏ ra là một tiểu binh nông thôn thật thà, luôn miệng xưng là yểm.






Bình Luận (0)
Comment