Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 365 - Chương 365: Cha Con Gặp Lại

Chương 365: Cha Con Gặp Lại
Chương 365: Cha Con Gặp Lại
canvasb2b3650.pngBa người Tề Vương ngơ ngác nhìn nàng: “Coi bọn ta chết rồi ư?”

Dám nói dối ngay trước ba đương sự ℓà bọn ta đây?

Là ai đã xử tất cả hộ vệ của bọn họ?

canvasb2b3651.png“Hắn ta...” Nói dối.

Thường Ngộ Hỉ: “...”

Tiểu binh lấy đâu ra giẻ lau thế?

Vật này cũng có thể mang theo bên mình à?

“Ngộ Hỉ, ngươi cũng trở về đi... Các ngươi cũng về cùng, chuyển người và đồ đạc về, trông chừng cẩn thận, đừng để mất.” Mạnh Thượng Phi dặn dò Phó tướng và hộ vệ của mình.
Thường Ngộ Hỉ: “...”

Các hộ vệ khác: “...”

Niềm vui bất ngờ ập đến khiến ai nấy đều choáng váng, bọn họ hết sức hoài nghi tướng quân nhà mình đang bịt miệng mình.

“Nghe thấy chưa?”
Nhưng chỉ có một đôi tất, không đủ. Đúng lúc hộ vệ đang khó xử, một bàn tay nhỏ chìa ra trước mặt hắn ta, trên tay là một miếng giẻ lau bẩn.

“Đa tạ.”

Hộ vệ cảm tạ tiểu binh bên cạnh, nhận lấy giẻ lau rồi nhét vào miệng Tề Vương Trắc phi.

Mạnh Thượng Phi: “...”
Mạnh Thanh La: “Chết tiệt, sắp không thể qua ải rồi!”

Mạnh Thượng Phi bước đến bàn trà bên cạnh, rót nước trà vào một cái chén sạch, sau đó lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay sạch, đưa cho Mạnh Thanh La: “Lau sạch mặt đi, toàn là nhọ nồi.”

Mạnh Thanh La cúi đầu đứng đó không nhúc nhích, không lau mặt, nhất quyết không lau.

Mạnh Thượng Phi thở dài: “A La, là con đúng không?”
“Vâng, vâng, tướng quân, nghe thấy rồi. Thuộc hạ nghe thấy rồi, thuộc hạ đi ngay đây, đi ngay đây.”

Mấy người bọn họ kẻ kéo người kẻ khiêng đồ chuồn mất, nhìn bóng lưng ấy thật vui sướng và phấn khởi biết nhường nào.

“Vậy... Vậy... Mạnh tướng quân, bọn họ đi rồi, tiểu chức cũng đi đây.” Mạnh Thanh La rón ra rón rén, chầm chậm đi tới cửa thư phòng.

“Đứng lại!”
“Vâng.” Thường Ngộ Hỉ đáp lại: “Còn tướng quân thì sao?”

“Ta và vị tiểu huynh đệ này trò chuyện một lát, sau đó sẽ về.” Nói xong, Mạnh Thượng Phi đích thân đi tới trước mấy cái rương, lấy một miếng vàng và hai tờ ngân phiếu, lại chọn thêm một viên dạ minh châu lớn nhất, mấy viên đông châu thượng hạng, một cây trâm cài tóc bằng ngọc khảm vàng thật đẹp đưa cho Mạnh Thanh La: “Đây là phần thưởng cho ngươi, hôm nay ngươi làm rất tốt, nếu không có ngươi thì đồ và người đều mất rồi!”

Thường Ngộ Hỉ và mấy hộ vệ bỗng chốc mở to mắt: “Hôm nay tướng quân thật hào phóng!”

Thấy Mạnh Thanh La không đưa tay nhận, Mạnh Thượng Phi đặt đồ vật lên bàn, nói với Thường Ngộ Hỉ và các hộ vệ: “Mấy thứ đồ này cực kỳ hiếm, các ngươi mỗi người chọn một đến hai món cất đi đem về cho tử tôn. Không được lấy nhiều, chỗ còn lại phải kiểm kê vào sổ sách, mang về kinh thành nộp cho Hoàng thượng.”
Yến Tu Văn kêu lên, nhưng còn chưa dứt lời đã bị Mạnh Thượng Phi cắt ngang: “ Người đâu, bịt miệng ba người họ lại rồi kéo về, bổn tướng quân muốn tự mình thẩm vấn.”

“Vâng.”

Hộ vệ của Mạnh Thượng Phi nhanh chóng đi tới để bịt miệng, nhưng tìm một hồi không thấy vải nên đã cởi tất dưới chân mình ra, nhét vào miệng Tề Vương và nhi tử của ông ta.

Mùi lạ của tất suýt chút nữa khiến hai người bọn họ chết ngạt, mùi thối đến mức hai người phải mắt trợn trắng. Yến Tu Văn còn cúi xuống đất nôn thốc nôn tháo, không có thì giờ mà vạch trần chuyện Mạnh Thanh La nói dối nữa.


Mạnh Thanh La: “...”

canvasb2b3652.pngNói xong, nàng xoay người rời đi.

“A La, ta xin ℓỗi!”







Bình Luận (0)
Comment