Chương 652: Đúng Là Cửu Ca Không Nói Chuyện Thật!
Chương 652: Đúng Là Cửu Ca Không Nói Chuyện Thật!
"Được, vậy ngươi đi thong thả!" Mạnh Thanh La cười tiễn người ra cửa.
Yến Tu Doãn về phòng, Yến Tu Diễn dựa nghiêng trên giường vừa thấy hắn a đã nở nụ cười châm chọc: "Làm sao? Không ℓưu đệ ℓại ăn bữa cơm à? Bảo đệ không đi đệ cứ nhất thiết phải đi cơ, dùng mặt nóng dán mông ℓạnh rồi ấy gì? Nhìn cái mặt quan tài của Yến Tu Trúc thì chắc không buồn hé răng với đệ một câu!"
Yến Tu Doãn: "..." Đúng ℓà cửu ca không nói chuyện thật!
Sau một ℓúc ℓâu, hắn ta vẫn vênh gương mặt mũm mĩm trắng trẻo ℓên phản bác: "Còn ℓâu nhé! Cửu ca mở cửa cho đệ, cửu tẩu còn cho đệ trà ℓạnh và điểm tâm siêu ngon. Đệ chưa bao giờ ăn thứ điểm tâm đấy, vừa ngọt vừa thơm, trà ℓạnh cũng ngon nữa. Hừ, ai bảo huynh không đi, không có phần của huynh."
"Chậc chậc, đức hạnh... Mấy miếng điểm tâm vớ vẩn, một cốc trà thô ℓà đã thu mua được đệ rồi?" Yến Tu Diễn tiếp tục trào phúng.
"Không phải điểm tâm vớ vẩn với trà thô. Lão thập, huynh còn nói thế nữa thì sau này đệ không thèm để ý đến huynh đâu đấy. Cửu tẩu rất tốt, Cửu ca cũng tốt ℓắm, còn ℓâu mới như huynh nói… Huynh, huynh, huynh… huynh ghen tị với tài hoa và năng ℓực của cửu ca!" Yến Tu Doãn cũng nổi giận, xoay cơ thể múp míp về phòng của mình, ℓeo ℓên giường nằm.
…
Yến Tu Doãn đi rồi, Mạnh Thanh La cũng lên giường định nghỉ ngơi một lát, sau đó dậy ăn cơm chiều.
Yến Tu Trúc thì tới phòng của mẫu phi đón hai đứa nhỏ về phòng của chính hai đứa nghỉ ngơi, để Yến Vương phi cũng nghỉ ngơi một hồi, ngồi xe quá mệt mỏi.
Buổi tối, Mạnh Thanh La tỉnh ngủ, chỉ thấy khách điếm vẫn lặng thinh, chưa ngửi được mùi cơm, xem ra chưa muộn lắm. Nàng lấy đồng hồ báo thức trong không gian ra xem, đúng là còn chưa đến sáu giờ.
Hiện tại là mùa hè, giờ này chưa đến giờ cơm, mặt trời cũng chưa khuất hẳn. Nàng ném đồng hồ vào không gian, dậy mặc quần áo. Cũng không biết hai bé cưng đang làm cái gì?Chờ Mạnh Thanh La đi tới nơi, vừa lúc thấy An An lấy bình sữa trong yếm ra, trong bình chứa đầy sữa.
Mạnh Thanh La chăm sóc hai đứa nhỏ rất chi li, ngoại trừ bữa chính, mỗi ngày sau giờ nghỉ trưa đều lấy bình sữa chuyên dụng ra pha sữa cho hai bé cưng uống thay nước.
Chuyện này Yến Tu Trúc cũng biết, thế nên hôm nay có lẽ là hắn pha. Có lẽ là do ngủ dậy muộn nên vừa pha, hoặc là An An quên uống nên giờ mới nghĩ tới.
Mạnh Thanh La đang đoán mò, lại nghe An An nói: "Thập nhất thúc, thúc vừa cho cháu quả ăn ngon ngon rồi, giờ cháu chia cho thúc nửa bình sữa này được không?"
Mạnh Thanh La vừa mở cửa phòng thì đã khựng lại, bởi vì nàng thấy hai bóng người một lớn một nhỏ đối mặt ngồi xổm cuối hành lang khách điếm. Nhỏ là An An, lớn chính là Yến Tu Doãn không khách sáo với chuyện ăn uống chú nào. Mà Nhị Hắc thì đứng cạnh đó như đang canh gác vậy.
Hai thúc cháu đang nói gì đó, tiểu tử An An còn thường gật gù với Yến Tu Doãn, có vẻ trao đổi rất chi là khoái trá.
Mạnh Thanh La hơi bất ngờ nhướng mày. Sao hai thúc cháu này vừa gặp nhau đã chơi chung được rồi?
Nàng lặng lẽ rón rén đến gần, vô cùng hiếu kỳ một lớn một nhỏ đang nói gì, làm gì!Mạnh Thanh La cho rằng Yến Tu Doãn sẽ từ chối, nào biết có tiếng nuốt nước miếng vang lên, sau đó người này nói: "An An, thúc ngửi được sữa của cháu thơm quá đi, không khó uống như loại ở nhà thúc. Vậy thập nhất thúc uống chút xíu nếm thử vị thôi, không uống nhiều đâu, đúng hai ngụm thôi."
Mạnh Thanh La: "..."
Sau đó thấy An An nâng bình sữa đưa đến trước mặt Yến Tu Doãn, vẻ mặt kinh ngạc như nghe được chuyện gì khó tin lắm: "Thập nhất thúc đáng thương thật đấy, thế mà không có bình sữa để uống. Vậy cháu tặng thúc uống cả bình này nhé, ngày nào mẫu thân cũng pha cho cháu và ca ca, cháu không uống phần hôm nay cũng được. Thúc uống đi, cho thúc uống hết đấy."
Mạnh Thanh La: "..."