Chuong 1471: Tieu That Ai Oan 2
Chuong 1471: Tieu That Ai Oan 2Chuong 1471: Tieu That Ai Oan 2
Lúc này Vũ Văn Tịch đang tĩnh tọa ở trong phòng mình, nghe tin tức nhi tử tỉnh lại kêu đói, lòng bà ấy được hạ xuống.
Mạc Tà do dự một chút, vẫn quyết định nói lời đồn nghe được bên ngoài cho bà ấy: "Đám người tam hoàng tử rải rác tin tức tiểu quận vương hồi quang phản chiếu ở Tây Đô, nói hắn chỉ là dùng dược treo mệnh, rất nhanh sẽ không chịu được, cân ngăn cản hay không?"
Vũ Văn Tịch lạnh nhạt nói: "Để cho bọn họ nói! Giữ chứng cứ cho tal
Mạc Tà nói: "Luc trước trừ đại hoàng tử, tam hoàng tử bọn họ không lá gan trêu chọc phủ hoàng nữ này.
Vũ Văn Tịch lạnh lùng nói: "Bọn họ khó được thấy ta té ngã, tự nhiên hận không thể dẫm lên một vạn chân ở trên người ta, khiến ta rốt cuộc không bò dậy được mới tốt. Hừ, bọn họ thật sự cho rằng ta nhất thời bị nhốt, cơ hội của chính mình tới rồi? Hầu chính là hầu! Cũng dám xưng đại vương ở trong núi!"
Hoàng cung.
Tây Tấn Đế tìm một đình phong cảnh tú lệ hóng gió, đánh cờ với Gia Cát Thanh.
"Ngươi lại thắng." Tây Tấn Đế thở dài.
"Nửa mục mà thôi." Gia Cát Thanh nói.
"Nửa mục cũng là thắng." Tây Tấn Đế giơ tay chỉ: "Lại thêm một ván."
Cung nhân lập tức đặt bàn cờ một lần nữa.
Tây Tấn Đế cầm lấy một quân cờ đen, dừng ở góc trên bên phải bàn cờ: "Ngươi nghe nói bệnh tình của Dịch nhi chưa?”
Gia Cát Thanh nhẹ giọng nói: "Nghe nói."
Tây Tấn Đế cười nói: "Y thuật đại phu kia không tồi, hoàng nữ này của tram vẫn là có chút bản lĩnh”
Gia Cát Thanh nói: "Hoàng nữ điện hạ tuệ nhãn thức người.'
Tây Tấn Đế nửa nói giỡn nói: "Nhưng ngươi lựa chọn Vũ Văn Hoài, không lựa chọn nàng."
Gia Cát Thanh không nói gì.
Tây Tấn Đế ăn vài lần cờ của hắn ta, hơi vui sướng tràn trê, ông ta lại nói đề tài lúc trước: "Nếu thật sự có thể trị khỏi cho Dịch Nhi, để cho nàng cũng tới khám cho ngươi một cái. Ban đêm ngày hôm trước mưa lớn, chân của ngươi lại đau đúng không?”
"Đã quen." Gia Cát Thanh vẻ mặt bất biến, thong dong đặt xuống một quân cờ.
"Be hạ.
Một tiểu thái giám cầm một bình sứ đi lên trước. Tây Tấn Đế ý bảo Gia Cát Thanh, tiểu thái giám trình bình sứ cho Gia Cát Thanh.
Tây Tấn đế nói: "Thuốc tháng này, đồ vật kia sắp khô kiệt, nhiêu nhất nửa năm sẽ khô, cũng không biết khi đó, tram còn giữ được ngươi hay không."...
Bệnh tình của tiểu quận vương biến hóa mỗi ngày, mỗi ngày phương án trị liệu đều sửa đổi, hôm nay cần thời gian lâu, Tô Tiểu Tiểu để Mạc Tà hỗ trợ truyền lời cho Vệ Đình, bảo hắn đừng chờ ở bên ngoài, vê khách điếm trước, buổi tối tới đón nàng là được.
Vệ Đình biết nàng là không yên tâm ba tiểu gia hỏa, biết nghe lời rời đi.
Đi đến nửa đường, quẹo vào một ngõ nhỏ không người, hắn gặp một đợt đuổi giết.
Hắn bảo A Phúc trốn vào trong xe ngựa.
A Phúc lo lắng cho hắn, hắn bại lộ rất nhiêu lần, may mà mục tiêu của đối phương là hắn, không phải A Phúc.
Sau một trận triên đấu, đối phương phát hiện nhân vật mục tiêu rất khó giải quyết, hôm nay sợ là không giết được.
"Đi"
Mấy người nhanh chóng quyết định, ném ống trúc khói mê chạy thoát.
"Thiếu gia, ngài không sao chứ?" A Phúc vén rèm lên hỏi.
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Ta không có việc gì, ngươi về khách điếm trước."
Vừa tới Tây Đô đã bị người đuổi giết, cục tức này hắn nuốt không trôi.
Hắn cũng không cho rằng thân phận của mình bại lộ, cho nên không phải là bất kì kẻ thù gì.
Sau khi đến Tây Đô, hắn chỉ tiếp xúc một thế lực xa lạ— Phi Nguyệt Diễn Lâu.