Chuong 1641: Thu Quan 2
Chuong 1641: Thu Quan 2Chuong 1641: Thu Quan 2
Lãnh Quy không quay lại đánh người một nhà đã là tốt lắm rồi.
Tô Tiểu Tiểu khoanh tay trước ngực, cười khúc khích nói: "Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được, Cảnh Tuyên Đế cũng hành xử như vậy, tàn nhẫn khi đối phó với Nam Dương Vương và gia đình ông ta, hèn nhát khi đối phó với Bắc Yên."
“Đại nguyên soái!"
Giọng nói có phần lo lắng của Lưu Nhân vang lên bên ngoài lều trại chỉ huy.
"Vào đi." Tân Thương Lan nói.
Lưu Nhân cầm một tờ giấy nhỏ tiến vào, chắp tay cúi đầu hành lễ với ba người, đi tới trước mặt Tần Thương Lan, vẻ mặt phức tạp nói: "Ta vừa nhận được bồ câu đưa tin, quân Tần gia gặp phải một trận tuyết lở ở gân huyện Giả."
"Tình trạng thương vong như thế nào?" Tần Thương Lan hỏi.
Lưu Nhân nói: " Đồng Kha tướng quân đã kịp thời phát hiện và dẫn quân tránh đi. Thương vong không nhiều, Tướng Đồng Kha cũng bị thương nhẹ khi cố gắng cứu ngựa."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Bọn hắn có đồ ăn không?”
Lưu Nhân sửng sốt một chút, nói: "Co, họ mang theo lương theo."
Lưu Nhân đưa tờ giấy do chim bồ câu đưa tin của Tần gia gửi đến cho Tân Thương Lan.
Sau khi đọc xong, Tần Thương Lan đưa nó cho Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch.
Cả hai người đều trâm mặc khi đọc xong.
Vừa rồi bọn họ còn đang vui mừng vì đại quân của Hách Liên Nghiệp bị mắc kẹt trong núi không qua được, nhưng giờ đây quân tiếp viện của họ cũng gặp phải tuyết rơi dày đặc và bị phong tỏa trong núi, điêu này thực sự khiến người ta không biết phải nói gì cho phải.
Tô Mạch nói: "Xem ra bọn họ sẽ bị nhốt mấy ngày."
Tân Thương Lan lại nhìn bản đồ: "Ke hoạch của chúng ta phải thay đổi."
Không thể ngồi chờ quân Tần gia tới, bởi vì mười vạn quân của Hách Liên Nghiệp cũng đang nỗ lực ra khỏi núi, nói không chừng không kịp đợi quân của Tần gia đến mà mười vạn quân của Hách Liên Dã sẽ đến trước.
Tô Tiểu Tiểu chỉ vào Ủng thành trên bản đồ: "Người duy nhất có quân bây giờ là Lãnh Quỳ."
Tần Thương Lan gật đầu: "Chúng ta chỉ có cướp binh lực của Lãnh Quỳ."
Những binh lực này không dễ đoạt như vậy, dù sao bọn họ cũng là hậu duệ trực tiếp của Lãnh Quỳ, nhưng dù khó đoạt đến đâu cũng phải đoạt, sống chết ở trước, dân ở phía sau, không thể biến thành chó rơm của Bắc Yên.
"Tiểu Tiểu, quân Xích Ảnh của con sẽ là lực lượng chính đối phó Lãnh Quỳ. Lát con theo ta đi Ủng thành."
"RõI"
"Lưu Nhân, ta sẽ để lại cho ngươi sáu ngàn quân, giữ vững Tri Trấn."
“R6
"Mạch nhi, con và Cảnh Dịch ai sẽ đến huyện Giả?"
Cảnh Dịch đi tới: "Tô Mạch đi."
Tô Mạch: "Oẳn tù tì?"
Tô Mạch thua.
Tô Mạch u oán nhìn về phía Tần Thương Lan: "Cô tổ phụ, hay là người đi huyện Giả?"
Hắn ta muốn cùng muội muội tiến đánh Lãnh Quỳ.
Tần Thương Lan: "..."
Cuối cùng Ngũ Hổ bị ép bay đến huyện Giả.
Ngũ Hổ xù lông, đập đôi cánh nhỏ đến mức bốc khói.
Ta có thể không phải là con người, nhưng các ngươi thực sự là chói
Lãnh Quỳ không đáng tin cậy, để ngăn cản hắn ta hợp tác với Bắc Yên, Tân Thương Lan và Tô Mạch đã đi đường vòng cùng bốn nghìn quân đến phía nam của Ủng thành và mai phục tại thung lũng hai bên khe núi.
Quân Bắc Yên đóng cách đó mười dặm.
Tô Tiểu Tiểu và Cảnh Dịch mang theo mười nghìn quân Xích Ảnh đến thành và gõ cửa phía đông của Ủng thành.
"Ai đang tới?"
Trên cổng thành, cung tiễn đồng loạt nhắm vào đại quân của Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cưỡi ngựa, gió lạnh thổi qua mặt mày nàng, vẻ mặt bình tĩnh như tuyết: "Ta muốn gặp Lãnh Quỳ.'