Chương 1841: Báo Ứng Tới 2
Chương 1841: Báo Ứng Tới 2Chương 1841: Báo Ứng Tới 2
Bà ta muốn nghĩ cách để lấy lại gia chủ lệnh.
Tô Tiểu Tiểu quay về viện của Trình Tang, biết được thành tích của mình từ chỗ Toàn thúc.
Toàn thúc đã nói cho Trình Tang nghe.
Trình Tang cười tủm tỉm: "Vi Vi giỏi quát"
Tô Tiểu Tiểu bước đến sát ngồi xuống bên cạnh bà ấy trên chiếc xích đu mới làm, hỏi han: "Hôm nay nương thế nào?"
Trình Tang khẽ nói: "Nhớ Vi Vi."
Tô Tiểu Tiểu khẽ nói: "Lúc nhớ con người có làm gì khác không?”
Trình Tang đảo mắt, đàng hoàng nói: "Chơi đánh bài."
Nhắc đến chuyện này, Úy Trì Tu vô cùng uất ức.
Hắn ta đường đường là sát thủ xếp thứ hai trên bảng xếp hạng, thế mà lại không chơi thắng một bà điên.
Hắn ta đã tiêu hết tiên tiêu tháng này, còn phải mượn Toàn thúc mười lượng. ... Cho vay nặng lãi!
Toàn thúc đúng là lòng dạ hiểm độc!
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Cùng Toàn thúc với Úy Trì Tu và ai nữa ạ?"
Đầu bếp nữ bưng một đĩa điểm tâm ra, ngượng ngùng cười nói: "Là nô tỳ ạ."
Ấn tượng của Tô Tiểu Tiểu với đầu bếp nữ không xấu lắm, những người khác luôn chỉ chỉ trỏ trỏ Trình Tang, ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, nhưng đầu bếp nữ không như vậy mà chỉ thành thật nhóm lửa trong bếp.
"Tiểu tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ sẽ không nói một chữ ra ngoài đâu."
Ý chỉ chuyện Trình Tang giả vờ khỏi hẳn.
Nếu Toàn thúc đã đồng ý cho nàng ta đến đây thì chắc đã điều tra rõ lai lịch rồi, người này có thể tin tưởng được.
"Sau này không được lấy nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, chỉ ăn đồ Toàn thúc mua bên ngoài thôi."
"Rõ!"
Mặc dù đầu bếp nữ không hiểu nhưng vẫn nghiêm túc đáp.
"Nương, ngoài mấy người chúng con thì người không được ăn bất cứ thứ gì người khác đưa cho, người nhớ chưa?”
"Nhớ rồi." Trình Liên không đấu lại ngoài sáng thì chẳng mấy mà dùng ám chiêu, có Úy Trì Tu ở đây nên nàng không lo nương bị ám sát, nhưng vẫn phải đề phòng bị hạ độc.
"Trình Liên to gan vậy sao?" Sau khi vào phòng, Mị Cơ hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cười nhạt: "Chó gấp còn nhảy tường mà, nếu bà ta còn không ra tay thì chẳng mấy chốc sẽ trắng tay. Mấu chốt là Tạ Vân Hạc không đứng về phía bà ta."
Nghe đến đây, Mi Cơ bừng tỉnh: "Bảo sao lúc đầu ngươi để Trình Tang diễn trò chỉ là tát Trình Liên mà không cạch mặt Tạ Vân Hạc. Không phải ngươi lo Trình Tang không ra tay được mà là muốn châm ngòi ly gián quan hệ của Tạ Vân Hạc và Trình Liên."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tạ Vân Hạc chỉ có một mục đích là lấy được Trình gia, ai có thể cho ông ta Trình gia thì ông ta sẽ nắm chặt lấy người đó, không khó đoán lắm."
Mi Co thầm sung sướng: "Thế chẳng phải Trình Liên sẽ khó chịu chết mất sao? Ba mươi năm cực khổ đều vứt cho chó ăn hết."
Tô Tiểu Tiểu nhấp một ngụm trà: "Cái này kêu ác giả ác báo."
Tạ Vân Hạc đi từ bên ngoài về, lúc đi ngang qua tiểu hoa viên thì tình cờ gặp Trình Liên.
Trình Liên lùi lại một bước, rưng rưng nước mắt nhìn ông ta.
Tạ Vân Hạc khẽ cau mày: "Đã trễ thế này sao còn chưa đi nghỉ ngơi?"
Trình Liên tủi thân hỏi: "Có phải lão gia đang tránh mặt thiếp không?"
Tạ Vân Hạc nói: "Nàng nói nhăng nói cuội gì thế? Dạo này trong tộc có nhiều chuyện..."
Trình Liên nhìn sâu vào mắt ông ta: "Trước kia lão gia có bận rộn thế nào cũng sẽ tới, nhưng dạo này ngày nào người cũng đến bên tỷ tỷ, đã mấy ngày rồi cũng không một lần chủ động tìm thiếp và Thanh Tuyết."
Tạ Vân Hạc đáp: "Thanh Tuyết phải thi tuyển Thánh Nữ, ta không muốn quấy rầy con bé. "
Trình Liên cười cay đắng: "Chẳng phải nha đầu kia cũng phải thi tuyển Thánh Nữ sao? Lão gia không sợ quấy ray nàng ta à? Có phải lão gia định quay lại bên cạnh tỷ tỷ không?”