Chương 2112: Bí Mật Của La Sát 1
Chương 2112: Bí Mật Của La Sát 1Chương 2112: Bí Mật Của La Sát 1
Thấy Tô Huyền vẫn không lên tiếng. Tô Tiểu Tiểu lại hỏi: “Ngươi không muốn trả lời phải không? Được lắm, ta đổi câu hỏi, năm năm trước ngươi ở đâu? Đã đi đến Toái Bắc Quan chưa?”
Nếu là Tô Ly hoặc bất kỳ một biểu ca nào khác của Tô gia, nàng cũng sẽ không hỏi như vậy bởi vì bọn họ đều ở kinh thành.
Chỉ có Tô Huyên, mười tuổi hắn ta đã phải đến nhà ông ngoại dưỡng bệnh và ở đó vài năm.
Không phải lúc nào hắn ta cũng ngoan ngoãn ở lại Đào gia, chắc chắn hắn ta sẽ có cách ra ngoài “du lịch, nếu không làm sao có thể quen được Lâu trưởng lão của Nam Cương? Lại giăng nhiều bẫy ở miền Nam Cương như vậy?
Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu sắc bén và kiên định, không cho phép Tô Huyên có bất kỳ lảng tránh nào.
"Đã từng đến."
Tô Huyên nói.
"Tiểu tùy tùng!"
Công chúa Huệ An nghĩ mãi không ra bất đắc dĩ bước ra: "Ông chủ nói quán bọn họ là làm kinh doanh nhỏ, không nhận đặt trước, muốn ăn thì ngày mai lại đến mual"
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tô Huyên: "Vậy ngày mai lại đến."
Công chúa Huệ An kỳ quái hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào hắn vậy?”
Tô Tiểu Tiểu thu hồi ánh mắt lại: "Biểu ca của ta đẹp trai như vậy, khiến mọi người không thể không nhìn lại lần thứ hai."
Công chúa Huệ An bu môi: Ta không đẹp sao?”
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Họa Họa sắc nước hương trời, nhất cố khuynh nhân thành, nhị cố khuynh nhân quốc*."
*Miêu tả vẻ đẹp của mỹ nhân, vẻ đẹp của quê hương, vẻ đẹp của mỹ nhân, khiến người ta mê mẩn và trân trọng.
Công chúa Huệ An rất hưởng thụ.
Tuy từ nhỏ đã có rất nhiều người khen ngợi nàng ta, nhưng tiểu tùy tùng lại không thường xuyên khen ngợi nàng ta.
Ánh mắt của công chúa Huệ An lại nhìn vào tay kia của Tô Huyên: "Biểu ca, tay ngươi đang cầm cái gì vậy?"
Tô Huyên đưa bọc giấy còn bốc hơi trong tay cho nàng ấy: "Bánh gạo."
Công chúa Huệ An nhận lấy nói: "Ngươi thật sự mua sao? Không phải tay áo của ngươi bị rách sao? Lần sau đừng đi nữa." Tô Huyên bình tĩnh đáp: 'Được.'
Công chúa Huệ An nói với hai người: "Chúng ta trở về đi!"
Ba người bọn họ quay lại chỗ ở của Lâu trưởng lão.
Công chúa Huệ An đi chia sẻ bánh gạo và bánh ngọt với Tô Ly.
Tô Tiểu Tiểu ngồi trên ghế đá và đợi Vệ Đình.
Tô Huyên đi ra sân nhỏ, nhìn thấy xe ngựa của Tô Tiểu Tiểu.
A Phúc ngồi dựa vào xe, nhìn như ngủ gật nhưng thật ra cậu ta đã bị chuốc thuốc mê ngã xuống đất.
Không cần gọi cậu ta lập tức tỉnh lại.
Tô Huyên lên xe ngựa, tóm lấy một con rắn độc ở dưới gầm ghế, lấy ta một viên đan độc.
Hắn ta đã hủy bỏ đan độc, cầm con rắn độc vào sân nhỏ đưa cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Bắt được ở đâu vậy?"
Tô Huyên nói: "Nhìn thấy ở bên ngoài."
Nam Cương có rất nhiều côn trùng, Tô Tiểu Tiểu cũng không nghi ngờ gì.
Vệ Đình xếp hàng đợi ba tiếng đồng hồ, mãi đến chiêu mới mang gà về.
Lần này hắn đã rút ra bài học, mua năm con với giá rẻ.
Nàng một con, còn những con khác nàng chia thế nào tùy thích.
Tô Tiểu Tiểu để lại một con cho công chúa Huệ An.
Tô Ly: "Của ta đâu?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Huynh đang dưỡng thương, không thể ăn cay được!"
Tô Ly tối mặt.
"Họa Họa, ta đi đây." Tô Tiểu Tiểu tạm biệt công chúa Huệ An.
Công chúa Huệ An quay đầu lại nhìn về phía phòng Tô Huyên, Tô Huyên không đi ra, Tô Tiểu Tiểu cũng không đi vào chào tạm biệt hắn ta.
Công chúa Huệ An gật đầu: "Đi đi."...
Trên đường về, Tô Tiểu Tiểu không nói một lời nào.
Vệ Đình nhận ra nàng có gì đó không đúng, hỏi: "Hôm nay nàng làm sao vậy?"
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Vệ Đình, nếu như chàng có chuyện gì, chàng sẽ lừa ta sao?"