Chương 2562: Cầu Lão Xuất Thủ 1
Chương 2562: Cầu Lão Xuất Thủ 1Chương 2562: Cầu Lão Xuất Thủ 1
Ông lão: "Đừng gọi lung tung, ta không thừa nhận."
Vệ Dinh:
Ông lão buộc Vệ Đình lên người, hai chân giẫm lên vai hai tên đệ tử Sát Thủ Minh đang run lẩy bẩy.
Về phần các đệ tử Sát Thủ Minh còn lại, tới một người ông ta trói một người, trói một người lại treo lên vách đá một người.
Không tới nửa chung trà, trên vách đá đã treo hai hơn mươi bao bố hình người.
Khi ông ta ngẩng đầu nhìn lên phía trên, trùng hợp một tên đệ tử Sát Thủ Minh không biết sống chết cũng đang nhìn ông ta.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đệ tử Sát Thủ Minh nuốt nước miếng một cái, ngoan ngoãn dùng dao móc bò qua, tự giác treo mình giữa các sư huynh đệ.
Trên cây bách phía dưới.
Mặt Đại sư huynh đầy vẻ không cam lòng nằm bất động, khuỷu tay hơi chống nửa thân trên của mình lên nhưng không thể ngồi dậy hoàn toàn.
Bởi vì trường kiếm của Tô Mạch đang để ở mi tâm của hắn ta.
Đại sư huynh không ngừng lặp lại lời thoại "ngươi dám giết ta, nhất định sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi", hắn ta chưa từng nói những lời cầu xin tha thứ như "trước giờ ta chưa từng hành hạ Cửu sư đệ, ta chỉ phụng mệnh bắt hắn trở về".
Thắng làm vua thua làm giặc.
Hôm nay phân tâm quá nhiều, không phải võ công hắn ta không bằng đối phương, mà là ý chí chiến đấu của đối phương giống sát thủ hơn hắn ta, khiến hắn ta chấn động.
Thua, hắn ta nhận.
Kỳ thực kể từ ngày đầu tiên làm sát thủ, hắn ta cũng biết rồi có một ngày bản thân cũng sẽ chết dưới đao của người khác.
Không có gì để hối hận.
Hắn ta nhắm hai mắt.
Tô Mạch nhàn nhạt mở miệng: "Đệ đệ ta nói, ngươi đã từng giúp đỡ đệ ấy, đệ ấy thiếu ngươi một ân huệ. Từ nay vê sau, hai người các ngươi không ai nợ ai nữa."
Đại sư huynh mở mắt ra, không thể tin nhìn Tô Mạch.
Tô Mạch thu kiếm, đi về phía vách đá bắn ra một loạt mũi tên, thi triển khinh công nhảy lên tren.
Trên đỉnh núi, Vệ Tư và Giang Quan Triau đã đánh hơn trăm chiêu.
Hai người có qua có lại.
Vệ Tư cho Giang Quan Triều một quyền, Giang Quan Triêu cũng trả lại Vệ Tư một chưởng.
Vùng núi này đã sắp bị hai người san bằng.
Vệ Tư liếc nhìn sắc trời hoàn toàn nở rộ, tính toán cũng sắp đến giờ rồi.
Không đi nữa sẽ không đuổi kịp bọn họ.
Đệ tử Sát Thủ Minh không phải chỉ đi một đợt, nhất định bọn họ sẽ theo phía đông đi đường chính bao vây dưới núi.
Thương thế của Tô Huyên không thể trì hoãn được nữa, bắt buộc phải lên xe ngựa rời đi trước lúc đó.
Vệ Tư không tham chiến nữa, cuối cùng cùng Giang Quan Triêu đánh ra một chưởng, đoạt lấy dao móc trong tay một tên đệ tử, xoay người nhảy xuống vách đá.
"Sư phụ!"
Tứ sư huynh mang Liễu Trân Nhi leo lên.
Liễu Trân Nhi mệt đến mức nôn mửa.
Tứ sư huynh nhịn xuống đau nhức vì kiệt sức, thở hồng hộc đi tới trước mặt Giang Quan Triều: "Sư phụ, người lúc nãy là Vệ Tư sao? Người đánh ông ta xuống vách đá?"
Cánh tay phải Giang Quan Triêu đau âm y.
Ông ta cũng hy vọng là bản thân đánh Vệ Tư rớt xuống.
Vệ Tư này mạnh hơn ông ta tưởng tượng.
Hôm nay không thể phân thắng bại, thật là tiếc nuối.
Chân núi.
Một chiếc xe ngựa ngừng trên đường nhỏ trải đầy cát đá, đối diện với núi cao sừng sững, chiếc xe ngựa nhỏ bé giống như hạt cát vậy.
Nhưng mà người trên xe ngựa không sợ hãi chút nào.
Lăng Vân mặc y phục đỏ, nhẹ nhàng lau chùi cây đàn trên bàn.
Phu xe là đệ tử của Bách Hoa Cung, cũng không biết võ công.
Cũng bởi vì như vậy mới được Lăng Vân bố trí bên cạnh.