Chuong 510: Con Trai Nguoi La Gia 1
Chuong 510: Con Trai Nguoi La Gia 1Chuong 510: Con Trai Nguoi La Gia 1
Tô Tiểu Tiểu chỉ lấy một cái, một cái đưa cho Tô Nhị Cẩu,
"Em không đói." Tô Nhị Cẩu cự tuyệt.
Tô Tiểu Tiểu nói: 'Lát nữa sẽ đói."
Đứa nhỏ đang lớn, gần đây rất hay đói.
Tô Nhị Cẩu hơi do dự nhận lấy bánh bao.
Tô Tiểu Tiểu cắn một miếng bánh bao: "Đệ có mua được đồ ta bảo không?"
"Mua được!" Tô Nhị Cẩu nói: "Tỷ yên tâm, ta lặng lẽ mua không để cho cha thấy. Nhưng tỷ, tỷ mua loại xiêm y này làm gì?”
Tô Tiểu Tiểu ngồi trên ghế gấp, duỗi chân béo ra, ung dung nói: "Không có gì, việc cá nhân thôi.'
Ăn bánh bao xong, Tô Tiểu Tiểu về phong thay y phục dạ hành mà Tô Nhị Cẩu mới mua về: "Cha có hỏi thì nói ta tới Hầu phủ."
Tô Nhị Cẩu: "Dạ, tỷ cẩn thận chút."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Trăng thanh gió mát.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bản đồ lấy được từ chỗ Tô Mạch, dễ dàng tìm được vị trí của phủ quốc công hộ.
Trước mắt là vách tường cao vút, trên vách tường còn có gai sắc nhọn, nếu dùng tay không trèo qua nhất định sẽ bị đâm máu chảy đầm đìa.
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ tới cái bao tay cách nhiệt mà dược phòng khen thưởng cho mình.
Không thể nào...
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày, lấy bao tay buộc bên hông túi cấp cứu ra.
Cô thử dùng dao găm mà Vệ Đình đưa cắt thử.
Ách...
Quả nhiên cắt không đứt.
Tô Tiểu Tiểu ban đầu có ghét bỏ nó, thậm chí còn không thèm cẩn thận nghiên cứu tính chất của nó. Giờ mới phát hiện tình chất nó rất kỳ quái, như vô số dây thép nhỏ lạnh lẽo tạo thành.
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên mỉm cười.
Ai bảo vô dụng?
Không cần dùng tới? Tô Tiểu Tiểu đeo bao tay lên, lui về sau mười mấy bước.
Chạy lấy đà, bám tường, nhảy lên!
Bám chặt vào vách tường phủ đầy gai nhọn, dùng lực xoay người nhảy ra sau bức tường.
Hai
Tiểu mập mạp cũng rất linh hoạt!
Tô Tiểu Tiểu biết được đại khái kết cấu của phủ quốc công qua miệng của Tô Mạch, vị trí của nàng bây giờ cách phòng bếp lớn của phủ không xa.
Cũng như nàng có thể ngửi được mùi thơm của thịt nai nướng.
Xem qua thức ăn của phủ quốc công không tồi.
Nghĩ tới lão cha Tô ở nông thôn phải lo bữa nay bữa mai, con ngươi Tô Tiểu Tiểu xẹt qua một mảnh hàn quang.
Bên ngoài tường viện có thị vệ đi tuần tra, Tô Tiểu Tiểu không hy vọng hơi thở mình sẽ bị phát hiện. Nàng lặng lẽ đi vê phía phòng bếp lớn ầm ï, bận rộn.
Nàng nấp ở sau một tòa núi giả gần đó.
Canh giờ này nhà bình thường đã sớm đi nghỉ, nhưng phòng bếp lớn của phủ quốc công thì vẫn bận rộn như vậy.
Một ma ma quản sự dắt theo hai nha hoàn vội vàng đi vào trong phòng bếp, vừa đi vừa dặn dò: "Lời ta dặn các ngươi đã nhớ rõ chưa? Tiểu công gia không ăn đồ béo, các ngươi nhớ phải vớt hết váng dầu trên canh ra."
"Còn có, đừng lấy tổ yến mua tháng trước hầm cho tiểu công gia, dùng cái mới mua mấy ngày trước.
"Ma ma, dùng huyết yến hay là -"
"Dĩ nhiên là huyết yến! Tiểu công gia có thân phận như thế nào? Ngươi láy tổ yến bình thường cho ngài ấy ăn, sỉ nhục ai vậy?"
"Đã biết, ma ma. Tiểu nha hoàn cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo ma ma quản sự vào phòng bếp.
Tô Nhị Cẩu ở nông thôn một thời gian dài không được ăn thịt. Có thể ăn chút canh nấu với mỡ heo, hoặc ăn mỡ heo với cơm đã là mỹ vị nhân gian với Tô Nhị Cẩu rồi.
Tổ yến là gì? Tô Nhị Cẩu chưa bao giờ thấy qua.
Tô Tiểu Tiểu đợi ở sau núi giả một lúc, chắc chắn bọn thị vệ đã đi xa mới lắc mình đi ra.
Trùng hợp là thức ăn khuya trong phòng bếp cũng đã nấu xong.
Một phần tổ yến và canh sâm cho Tần Vân, một phần khác là cho Tần Triệt.