Người dịch: Tài
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
Lâm Phong hơi kinh ngạc, Quân Mạc Tích làm sao lại có thể khẳng định được là người đi ra thứ mười là Thanh Mộng Tâm đây.
- Vì sao ngươi có thể khẳng định như vậy?
Lâm Phong hỏi Quân Mạc Tích một tiếng.
- Bởi vì Thanh Mộng Tâm cũng giống như ta, cùng tu luyện Thiên Ảnh Như Mộng, nhưng nguyên nhân đứng thứ mười một này có thể là do nàng đã không sử dụng toàn lực.
Quân Mạc tích còn chưa mở miệng mà Đường U U đã lên tiếng trước.
- Thiên Ảnh Như Mộng!
Ánh mắt Lâm Phong hơi loé lên vẻ kinh ngạc, thực ra từ lúc hắn đến thành cổ Thiên Lạc cũng đã thấy qua nữ tử bên cạnh Lam Kiều sử dụng Thiên Ảnh Như Mộng rồi, cái Thiên Ảnh Như Mộng này thực ra không phải là năng lực đặc biệt thuộc về riêng Đường gia gì cả nên người của Tinh Mộng Các tựa hồ cũng biết.
- Vừa rồi ngươi sử dụng Thiên Ảnh Thuật, nó cùng Thiên Ảnh Như Mộng có gì khác nhau sao?
Lâm Phong quay sang hỏi Đường U U, nói chung thì khi hỏi công pháp thần thông của người khác là không lịch sự lắm, nhất là trên võ đài của trận tỷ thí Tuyết Vực, có thể hắn và Đường U U sẽ phải trở thành đối thủ của nhau, vì dù sao thì cũng chỉ có thể biết mặt chứ không biết lòng người khác được, nhưng khi Lâm Phong hỏi với một ánh mắt rất thản nhiên, trong veo, điều đó tựa hồ như hắn không ý thức được là chuyện này không lễ phép hay nói cách khác là có thể hắn không quan tâm lắm đến những cái kia.
Đương nhiên là Lâm Phong không hề để ý đến quy củ rồi, đây là bằng chứng không thể nghi ngờ cho thấy hắn đã xem Đường U U này là bằng hữu, là một người có thể tin cậy được.
- Thiên Ảnh Như Mộng đúng là một công pháp thần thông, có thể hoá ảo ảnh, khiến cho không gian chỉ còn lại tàn ảnh, không thể phân rõ cái nào thực và cái nào giả, còn Thiên Ảnh Thuật tức là biến ra ngàn vạn ảo ảnh nhưng từng cái đều là thật, đều dùng hồn lực biến thành, nó thuộc về tuyệt kĩ của Đường gia ta, chỉ có nắm giữ vũ hồn huyết mạch của Đường gia như ta mới có thể sử dụng.
Đường U U thấp giọng nói ra, không hề giấu diếm Lâm Phong, nhưng lời nói lại khiến cho ánh mắt của Lâm Phong cứng lại, trong nội tâm không khỏi dâng lên một tia chua xót.
- Nói cách khác là thời điểm ngươi sử dụng Thiên Ảnh Thuật, nếu ảnh tử bị diệt, hay bị thương thì hồn phách cũng bị thương sao.
Lâm Phong phát ra thanh âm trầm thấp, vừa rồi Đường U U đã sử dụng Thiên Ảnh Thuật nhưng cũng bởi vì hắn mà làm chính mình chậm trễ việc đi ra Giao Long Động, vì vậy mà không thể không sử dụng Thiên Ảnh Thuật một lần nữa, thậm chí nàng ấy lại còn bỏ những cái hồn lực đã biến thành ảnh tử kia, khi mỗi một cái bị diệt thì đều khiến cho hồn phách của Đường U U bị thương.
Đường U U trầm mặc, không có trả lời Lâm Phong, mà loại trầm mặc này có thể hiểu là ngầm thừa nhận.
- Vậy mà ngươi còn nói mình không có chuyện gì, hồn phách đã bị thương thì chỉ sợ rượu của ngươi mặc dù có tác dụng chữa thương cũng không thể dễ dàng hồi phục lại như cũ.
Bên trong thanh âm của Lâm Phong mang theo vài phần trách cứ, ánh mắt Quân Mạc Tích đang đứng bên cạnh chợt loé lên, nhìn xem hai người, sau đó hắn lập tức nói ra:
- Hai người các ngươi rốt cuộc đã làm trò gì rồi?
- Ách...
Lâm Phong yên lặng quăng cho Quân Mạc Tích một ánh mắt, gia hoả này thật là.
- Huyết Hồn Thảo!
Nhìn Quân Mạc Tích, Lâm Phong như đột nhiên nghĩ đến cái gì, tâm khẽ động, trong tay hắn liền xuất hiện gốc cây toàn thân màu đỏ, đó là Huyết Hồn Thảo, nó có tác dụng rất lớn đối với linh hồn của con người.
- Ân?
Khi Quân Mạc Tích nhìn thấy cái gốc Huyết Hồn Thảo này thì hơi sửng sốt một chút, lần thứ nhất hắn thấy Lâm phong là thời điểm tên này đang cùng nữ thị vệ của hắn tranh giành cái gốc Huyết Hồn Thảo này.
Cũng có rất nhiều người đưa mắt về phía bên này, trong tay Lâm Phong đó là....Huyết Hồn Thảo nắm giữ hồn lực, nếu như có thể dùng thì nhất địng là một món bổ vô cùng cho hồn phách một người. Ngay lập tức trong mắt của rất nhiều người hiện ra một tia tham lam, loại dược thảo trân quý này cũng phải loại thông thường gì.
- Ngươi làm gì vậy?
Đường U U nhìn sang Lâm Phong, đương nhiên nàng cũng biết trong tay Lâm Phong đang cầm cái gì.
- Huyết Hồn Thảo này có thể giúp cho thương thế của ngươi đỡ hơn một chút. Gốc Huyết Hồn Thảo này ta cũng cần dùng nên chỉ có thể cho ngươi nửa gốc thôi, nửa gốc này ngươi thử sử dụng một chút xem.
Lâm Phong mang nửa gốc Huyết Hồn Thảo đưa cho Đường U U ngay lập tức.
Ánh mắt Đường U U loé lên, trầm mặc, sau đó lại nghe thấy Quân Mạc Tích nói:
- Hắn đã cho ngươi thì ngươi cũng nên thu vào đi thôi.
Duỗi bàn tay trắng như ngọc ra, Đường U U tiếp nhận nửa gốc Huyết Hồn Thảo kia, ánh mắt dễ thương nhìn Lâm Phong, sau đó nàng ngay lập tức đưa nửa gốc đó để vào trong miệng, trực tiếp nhai và nuốt xuống, trong một khoảnh khắc, có một cảm giác sảng khoái lan tràn khắp linh hồn, Huyết Hồn thảo này chủ yếu tác dụng vào huyết mạch cùng hồn phách của người dùng, tư huyết nhuận hồn, làm dịu huyết mạch và thoải mái linh hồn!
- Ngươi thật chiếm được cái Huyết Hồn Thảo này?
Một đạo thanh âm truyền đến, nhìn lên đã thấy Thanh Mộng Tâm đi về phía Lâm Phong bên này, lần trước Lâm Phong bày quầy bán hàng ở Tinh Thần các đã gặp được nàng, có thể có được Thiên Linh Chi - nguyên liệu chủ yếu nhất trong ba nguyên liệu của Lạc Thần Đan, về sau trải qua sự chỉ điểm của nàng ấy mới có thể đến được Tinh Thần điện để chiếm được gốc Huyết Hồn Thảo này.
Một câu nói kia của Thanh Mộng Tâm không thể nghi ngờ gì là đang nói cùng với Lâm Phong, Thanh Mộng Tâm nàng biết rõ người khi trước đúng là Lâm Phong.
- Ân, ta còn chưa có tạ ơn ngươi.
Lâm Phong mỉm cuời với Thanh Mộng Tâm, nữ nhân này cũng giống như Đường U U, đều kinh diễm như vậy.
- Ngươi vậy mà mang dược liệu chủ chốt để luyện đan dược kia ra hiến tặng cho nàng, chậc chậc. Ta ngược lại có chút hâm mộ Đường tiểu thư rồi.
Thanh Mộng Tâm nhìn Đường U U rồi nói.
Trong lời nói của Thanh Mộng Tâm mang theo một phần ý khá thú vị, tựa hồ như đang cười đùa, sau khi Đường U U nghe được lời nàng nói liền nhìn sang Lâm Phong hỏi:
- Ngươi là muốn luyện chế đan dược gì?
- Lạc Thần Đan, để cứu một người bạn, nhưng nửa gốc Huyết Hồn Thảo này cũng đã đủ rồi, không có ảnh hưởng gì nhiều.
Lâm Phong lắc lắc đầu, nói.
- Lạc Thần Đan, cứu người!
Đường U U sững sờ, Lâm Phong muốn dùng Huyết Hồn Thảo để luyện chế ra Lạc Thần Đan cứu người.
Cúi đầu, Đường U U trầm mặc không nói gì nữa.
Thanh Mộng Tâm đi đến bên đám Lâm Phong, hỏi:
- Các ngươi đã lấy được ngọc bài thứ mấy?
Lâm Phong mở tay ra để Thanh Mộng Tâm thấy được ngọc bài bên trong tay mình, ánh mắt Thanh Mộng Tâm lập tức ngưng trọng, đệ nhất, Lâm Phong vậy mà lấy được ngọc bài thứ nhất.
- Cái ngọc bài thứ nhất này vốn nên thuộc về Đường U U đấy, nàng ấy là nhường cho ta nên nàng cầm vị trí thứ hai.
Lâm Phong mở miệng nói, điều đó lại khiến cho Thanh Mộng Tâm sững sờ.
Lâm Phong nắm vị trí thứ nhất mà Đường U U là thứ hai?
Kết quả này thật khiến cho nàng bị kinh ngạc, là phi thường kinh ngạc.
- Thiên Ảnh Thuật của Đường gia quả nhiên bất phàm.
Thanh Mộng Tâm liền nhìn về phía Quân Mạc Tích.
- Ta đứng thứ năm!
Quân Mạc Tích mỉm cười nói, ánh mắt Thanh Mộng Tâm đặc biệt phát sáng, thứ nhất, thứ hai, thứ năm, còn có Đoàn Vô Đạo khẳng định cũng có vị trí cao, thành tích này thật khiến người ta giật mình nha.
- Các ngươi không cần hỏi lại ta đâu ha.
Thanh Mộng Tâm lộ ra tiếng cười thanh thuý, đôi mắt dễ thương loé lên tia dị sắc.
Tám vị thiên tài của tứ đại đế quốc Tuyết Vực quá mạnh mẽ, đương nhiên là nàng không muốn phải đối mặt với họ sớm như vậy, còn có Đường U U nữa, duy chỉ có Lâm Phong, hắn khiến cho nàng quá giật mình, thời điểm nhìn thấy Lâm Phong trước kia không thấy hắn có chỗ nào thu hút nhưng hôm nay hắn lại lấy được ngọc bài thứ nhất.
Thanh Mộng Tâm không nghĩ Lâm Phong có thể chính thức mà thông qua Giao Long Động là do vận khí hoàn toàn, cho dù vận khí tốt nhưng bản thân không đủ thực lực thì cũng khó có khả năng lấy được ngọc bài thứ nhất a.
- Có lẽ Lâm Phong còn có thể mang đến nhiều kinh hỉ nữa đây.
Thanh Mộng Tâm mờ ám nói một câu, tỷ thí của Tuyết Vực, mỗi một lần đều có hắc mã xuất hiện, lúc này đây Lâm Phong có thể coi là một trong những con hắc mã đó.
Đó là lí do nàng cũng không muốn đối mặt với Lâm Phong quá sớm như vậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tại cửa ra vào của Giao Long Động càng ngày càng nhiều người bước ra, chuyện đầu tiên khi bước ra ngoài là phải cẩn thận mà nhìn xem mười người đầu tiên bước ra là ai, nhớ kĩ những người này để thời điểm chiến đấu nếu như phải đối mặt với bọn họ thì phải chú ý cẩn trọng hơn chút.
Lâm Phong đặc biệt chú ý đến thứ tự ra ngoài của người khác, Nguyệt Thiên Mệnh đoạt được ngọc bài thứ hai mươi mốt, như vậy cũng được xem như là rất tốt, đệ nhất Sứ Niếp Vân của Thiên Phong quốc đứng thứ mười tám, còn hai người khác của Thiên Phong quốc đều ở vị trí thứ bốn mươi hay năm mươi gì đó, căn bản không thể hấp dẫn nổi sự chú ý của Lâm Phong.
Kiếm Thần, hắn đoạt được ngọc bài thứ hai mươi bốn.
Điều khiến Lâm Phong cạn lời là tên gia hoả Vân Phi Dương này, vậy mà đến thứ năm mươi hắn mới chậm rãi đi ra, hơn nữa đến cả một chút nhục hắn cũng không có, lắc lư đi đến Lâm Phong bên này, trực tiếp ngồi xuống uống rượu với một bộ dáng rất tiêu sái, khiến cho Lâm Phong không biết nói gì hơn.
Rốt cuộc sau khi sáu mươi vị cường giả đi ra đã không còn thấy một thân ảnh nào chạy ra từ Giao Long Động cả.
Bốn người khác cũng nhanh chóng đi ra, bên trong Giao Long Động xảy ra vài vụ giết chóc nên 144 vị thiên tài đến nhưng hôm nay chỉ còn lại 64 người, 80 người đã chết!
Chuyện này không thể nghi ngờ là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bi thương, nhưng đương nhiên là cỗ bi thương này rất nhanh đã bị sự hưng phấn thay thế, trận quyết chiến cuối cùng của cuộc tỉ thí Tuyết Vực này đã đến, lúc này đây bọn họ có thể nhìn thấy tận mắt những vị thiên tài rốt cuộc là mạnh thế nào!