Người dịch: Thy
Biên: Cẩuca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
- Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy được?
Đệ Tam Sứ khó hiểu, hai người khác trong Thất Sứ của Thiên Phong quốc khó hiểu, đến cả một số cường giả của Thiên Phong quốc cũng cảm thấy khó hiểu.
Tu vi của Lâm Phong chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng năm mà lại có được thân thể lợi hại như vậy.
Đệ Tam Sứ đã sử dụng vạn tượng lực với tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu có thể chà đạp hết tất cả mọi thứ, cho dù có là Huyền Vũ cảnh tầng bảy hay thậm chí là tầng tám cũng không thể dùng thân thể mà chống đỡ được một đòn này.
Nhưng Lâm phong lại cứng rắn trụ lại, bất động như núi, ánh mắt bình yên vô cùng, rốt cuộc là lực lượng thân thể của hắn mạnh bao nhiêu?
6,300 phật ma lực được tôi luyện qua, lại thêm việc lãnh ngộ được phật ma thân nên kim thân bất diệt của hắn càng thêm cường đại, đến cả Lâm Phong cũng không biết được lực lượng thân thể của mình đến cùng là đã mạnh đến mức nào rồi.
Hắn chỉ biết là lực lượng hiện tại của Đệ Tam Sứ còn chưa đủ, vẫn còn quá yếu.
- Ngươi chỉ có chút thực lực ấy?
Ánh mắt Lâm Phong bình tĩnh nhìn Đệ Tam Sứ khiến cho sắc mặt hắn ta cứng đờ ra, chỉ có chút thực lực ấy?
- Ta là phế vật vậy ngươi hiện tại thì tính là cái gì đây?
Lâm Phong hỏi làm cho Đệ Tam Sứ không có cách nào trả lời được, hắn đã dùng toàn bộ lực lượng rồi, ngưng tụ vạn tượng lực có khả năng trấn áp mọi thứ để công kích Lâm Phong nhưng lại mảy may không lay động được hắn chút nào, trận chiến này còn có thể chiến đấu thế nào nữa đây?
Lâm Phong là phế vật, vậy hắn thì sao? Lâm Phong đỡ các đòn oanh kích của hắn đều không hề bị lung lay, như vậy nói hắn há chẳng phải là còn kém xa hơn cả một tên phế vật sao chứ.
- Có thể tham gia Tuyết Vực tỷ thí đã là một loại vinh quang, hơn nữa còn được Thần Cung ban thưởng, khi đó có lẽ tu vi có thể thăng tiến giúp cho cường đại hơn.
Lâm Phong chậm rãi nói, Đệ Tam Sứ trợn mắt sững sờ, lời này là có ý gì?
- Đáng tiếc, ngươi không thể hưởng thụ được loại vinh dự này, tu vi của ngươi muốn tăng lên cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi, bởi vì hiện tại ta đây sẽ cướp đi tính mạng của ngươi.
Lâm Phong nói một cách chậm rãi khiến cho nội tâm tên Đệ Tam Sứ phẫn nộ, Lâm Phong muốn giết hắn!
Một bàn tay đặt lên vai hắn, Đệ Tam Sứ muốn tránh thoát nhưng lại phát hiện ra cái lực mà bàn tay đó xuất ra vô cùng lớn, hắn căn bản là không có cách nào tránh thoát được.
Ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt bên trong tay của Lâm Phong lan tràn trên thân thể tên Đệ Tam Sứ, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã để lộ ra thần sắc vô cùng kinh hoảng, Đệ Tam Sứ đã bị bao phủ bởi ngọn lửa, bị thiêu cháy.
- Đây chính là sự trừng phạt lạnh lùng cho người vô tri như ngươi.
Lâm Phong chậm chạp buông tay ra, tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Đệ Tam Sứ truyền ra, hắn liều mạng muốn dập tắt hoả diễm nhưng không hữu dụng, hoả diễm này giống như đã bám dính trên người hắn vậy, nó một mực muốn thiêu đốt cho đến khi cơ thể bị đốt cháy vào hư vô, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mắt của đám người đều ngưng trọng, Lâm Phong đã dùng hoả diễm để đốt Đệ Tam Sứ đến chết, ngay trận chiến đầu tiên này đã có một thiên tài tử vong, trận đấu này khiến người ta quá phấn khích rồi.
- Oanh!
Một cỗ khí tức đáng sợ hướng về phía Lâm Phong, hắn chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn qua, nhìn đến đám người phía dưới chiến đài rồi dừng lại ở người đàn ông trung niên của Thiên Phong quốc.
- Ngươi dám giết hắn.
- Ngu ngốc.
Lâm Phong lập tức xoay người quay đi, bay về vị trí cũ bên trên Giao Long Động.
Người của Thiên Phong quốc luôn một mực muốn hắn chết, trước đây hắn mà không dịch dung thì chỉ thiếu chút nữa đã bị cường gỉa của Thiên Phong quốc mai phục vây giết rồi, sau khi dịch dung thì bọn họ lại như âm hồn bất tán, cứ nói muốn mạng của mình, lại còn nói nếu trên võ đài Tuyết Vực tỷ thí mà gặp được thì việc đầu tiên muốn làm chính là giết chết hắn.
Ngu ngốc?
Đôi mắt của vị cường giả Vạn Tượng tông của Thiên Phong quốc kia cứng lại, hắn hiện tại đang hận không thể phanh thây xé xác Lâm Phong.
- Tốt rồi, trận quyết đấu thứ hai chuẩn bị đi.
Ngay giờ phút này Tuyết Vô Thường khẽ mở miệng ra nói, ánh mắt hắn rơi trên người Đường U U.
Đường U U nhanh chân tiến lên chiến đài, mọi người chỉ thấy nàng giơ một ngón tay ra chỉ mà không có chút do dự nào, hướng về phía Đệ Nhị Sứ của Thiên Phong quốc đứng thứ bốn mươi ba trong vòng vừa rồi.
- Ngươi đi.
Đường U U nhàn nhạt nói khiến cho sắc mặt tên đó vô cùng khó coi.
Trả thù, Đường U U đứng về phía Lâm Phong nên hiện tại cố ý chọn hắn là vì muốn trả thù giúp, muốn giết hắn.
Tuy đám người cũng kinh ngạc khi Đường U U đạt được vị trí thứ hai nhưng cái loại kinh ngạc này cũng không giống với Lâm Phong, dù sao thì thực lực của Đường U U là Huyền Vũ cảnh tầng bảy đỉnh phong, đừng nói đến Đệ Nhị Sứ, Đệ Nhất Sứ Niếp Vân chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của nàng.
Vậy nên người đàn ông trung niên rất khó chịu, tên Đệ Nhị Sứ này đã xong đời rồi.
Cái tình huống này là thế nào đây?
Thiên Phong Thất Sứ chỉ còn lại một người là Niếp Vân thôi sao? Đường U U nếu như đã quen biết với Lâm Phong thì đương nhiên là sẽ không bỏ qua cho Đệ Nhị Sứ.
- Hung hăng càn quấy?
Khoé miệng Lâm Phong vẽ lên một đường cong thể hiện sự vui vẻ, hắn phát hiện ta nguyên lai Đường U U cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
- Nếu không dám chiến thì vinh quang và việc được ban thưởng của ngươi sẽ bị tước đoạt.
Tuyết Vô Thường thấy Đệ Nhị Sứ không động đậy gì, chỉ nhàn nhạt nói một tiếng.
Nếu hắn ngay cả chiến đấu cũng không dám chiến thì còn nói đến vinh quang gì nữa, khi đó chỉ còn lại sự sỉ nhục.
Nhưng Đường U U là đang muốn lấy mạng hắn đấy, nếu hắn ứng chiến thì cũng chỉ đối mặt với tử vong mà thôi.
Nội tâm Đệ Nhị Sứ đang lâm vào trạng thái giãy dụa kịch liệt, một lát sau cuối cùng hắn cũng mở miệng đáp:
- Ta buông tha!
Lời vừa nói ra Đệ Nhị Sứ đã cảm thấy như lực lượng của cả người đều đã biến mất.
Tham gia Tuyết Vực tỉ thí là vinh quang cỡ nào, tương lai khi trở lại Thiên Phong quốc hắn cũng có thể kiêu ngạo nói cho mọi người biết về mình. Nhưng hôm nay hắn vẫn phải buông tha cho mọi thứ, chẳng lẽ sau khi trở về hắn lại phải nói cho người khác biết rằng đến thời điểm quyết chiến hắn bởi vì sợ hãi mà không dám ứng chiến sao?
Quầng sáng vinh quang của Tuyết Vực tỉ thí đã vô duyên với hắn.
- Nếu đã buông tha thì cút ngay đi.
Tuyết Vô Thường lộ ra thần sắc miệt thị rõ ràng, có thể đi tới nơi cuối cùng này để quyết chiến không dễ dàng gì nhưng người này lại bởi vì sự sợ hãi và nhu nhược của bản thân mà lựa chọn buông tha.
Đệ Nhị Sứ nghe được lời nói của Tuyết Vô Thường thì sắc mặt vốn không tốt lắm nay lại còn khó coi hơn, cảm giác của hắn bây giờ là tất cả mọi ánh mắt nhìn hắn đều không giống lúc trước, đây chính là cảm giác nhục nhã, hơn nữa lại còn mãnh liệt như vậy.
Bước chân nâng lên, thân hình của Đệ Nhị Sứ loé lên rồi biến mất, hắn đã không còn có mặt ở chỗ này rồi.
Lâm Phong nhìn Đệ Nhị Sứ khuất nhục rời đi, sắc mặt vẫn yên bình, chẳng lẽ thời điểm bọn họ kiêu căng ngạo mạn không nghĩ tới sẽ có loại tình huống như này xuất hiện sao?
Đường U U trở về bên cạnh Lâm Phong.
Trận đấu đầu tiên đã có một người chết.
Trận đấu thứ hai thì có một người trốn.
Kết cục này thật khiến cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn.
Cuộc chiến thứ ba, Đế Lăng xuất chiến, hắn tuỳ ý chọn lựa một đối thủ và chỉ với một quyền đã có thể đánh bay đối phương.
Mười mấy trận đấu kế tiếp đều giống nhau, bát đại thiên tài ở trong vòng chiến đấu này căn bản là không thể nhìn ra thực lực của bọn họ mạnh bao nhiêu bởi vì họ rất dễ dàng mà giải quyết từng đối thủ.
Lâm Phong chú ý đến Nguyệt Thiên Mệnh và Vu Thanh, cả hai đều thắng.
Tu vi của hai người bọn họ đã tiến thêm một bước, đã bước chân vào tu vi của Huyền Vũ cảnh tầng bảy, so với thời điểm mới bước chân đến Long Sơn đế quốc đã cao hơn một cái cảnh giới, điều này làm cho Nguyệt Thanh Sơn cùng Đằng Vu Yêu đều rất vui mừng, trên mặt đều là thần sắc tươi cười vui vẻ, thậm chí khi ánh mắt của hai người bọn họ ngẫu nhiên va chạm nhau đều nhìn ra được sự hưng phấn, hậu bối hai bên đọ sức mà phảng phất như bọn họ đang chiến đấu với nhau vậy.
Nguyệt Thanh Sơn vẫn tin tưởng Nguyệt Thiên Mệnh cường đại hơn Vu Thanh, cháu nội của ông ta rất nhanh liền có thể vượt qua được bản thân ông rồi, chỉ cần Nguyệt Thiên Mệnh có thời gian mấy năm ngắn ngủn là đủ.
Đằng Vu Yêu cũng đặt niềm tin vững chắc vào Vu Thanh, hắn hiện tại đã có thể cùng Nguyệt Thiên Mệnh đánh một trận mà thậm chí là còn có thể vượt qua.
Lâm Phong lại không quan tâm cho lắm, hắn chỉ biết là dù Vu Thanh hay Nguyệt Thiên Mệnh cũng sẽ thua trong tay hắn mà thôi.
Người thứ hai mươi tám bước lên chiến đài, đối thủ mà tên này lựa chọn chính là Vân Phi Dương.
Lâm Phong nhìn thoáng qua bên cạnh Vân Phi Dương, vị cường giả thứ hạng 28 này là cường giả có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy, nếu mà ở Tuyết Nguyệt quốc cũng có thể xem như là tiền bối đứng cao cao tại thượng rồi, nhưng ở chỗ này thì đây chỉ là một người đứng thứ 28 thôi, và đặc biệt là những người này đều còn trẻ, đều là thanh niên.
Thực lực Vân Phi Dương hôm nay mới chỉ có Huyền Vũ cảnh tầng sáu, hơn nữa còn là đột phá sau khi đi ra từ bên trong Đọa Thiên Ma Vực, hẳn là đã gặp được cơ duyên gì rồi, trước kia tu vi của Vân Phi Dương chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng năm mà thôi.
Không biết Vân Phi Dương có thể cho Lâm Phong một cái kinh hỉ hay không đây.
Chỉ thấy Vân Phi Dương lúc này mang một bình rượu được cất giấu kĩ ra đưa đến miệng uống, sau đó rất thản nhiên mà nhấc chân lên tiến về phía lôi đài.
Vân Phi Dương tựa hồ như không có bất kì sợ hãi nào!