Chương 2: Tiểu nhị, dâng rượu (2)
Chương 2: Tiểu nhị, dâng rượu (2)Chương 2: Tiểu nhị, dâng rượu (2)
Từ Kiêu không muốn việc sắp thành lại thất bại trong gang tấc, bất đắc dĩ ném cho lão thần tiên một ánh mắt. Long Hổ sơn chân nhân mỉm cười, duỗi ra cánh tay như trúc khô, đặt hai ngón tay ở cổ tay của Tiểu vương gia, dịu giọng nói: "Từ Long Tượng, chớ có lãng phí thiên phú dị bẩm trăm năm khó gặp của ngươi. Theo ta đi Long Hổ sơn, nhiều nhất mười năm, ngươi có thể xuống núi lập công lập đức."
Thiếu niên cũng không nói gì, hừ một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước, nhưng điều cổ quái là hắn phát hiện mình không thể tránh thoát trói buộc nhẹ nhìn như gió thoảng mây bay của lão đạo sĩ.
Bắc Lương Vương như trút được gánh nặng, vị thượng nhân có bối phận đạo thống cao ngất ngưởng này quả thật vẫn còn chút bản lãnh. Hiểu con không khác ai ngoài cha, Từ Kiêu biết tiểu nhi tử rất mạnh, lại ngang ngược, đến mức hắn cũng không dám an bài nhiều người hầu cho nhi tử, sợ sơ ý một chút sẽ bẻ gãy tay chân. Những năm này có vô số bàn ghế trong sân bị đập nát, cũng may mà Bắc Lương Vương phủ của cải giàu có, nếu ở trong nhà bình thường thì đã sớm phá sản.
Tiểu vương gia sửng sốt một chút, lập tức nổi giận, quát lên, mang theo lão thần tiên đi lên phía trước một bước, hai bước, ba bước. Chân nhân khoác đạo bào chỉ khẽ ồ lên một tiếng, không những không giận mà còn vui mừng, lặng lẽ tăng thêm mấy phần lực đạo, ngăn cản thiếu niên tiếp tục tiến lên.
Vì thế, Từ Long Tượng thật sự nổi giận, khuôn mặt dữ tợn như dã thú, vươn tay còn lại ra, dùng hai tay nắm lấy cánh tay của lão đạo sĩ, hai chân trầm xuống, rốp rốp, giẫm lên sàn nhà bạch ngọc thành hai cái hố, hất lên, ném cả người lão đạo sĩ ra ngoài.
Đại trụ quốc Từ Kiêu nheo mắt lại, không hề sợ dẫn đến án mạng, đạo sĩ kia nếu như không có bản lĩnh, ngã chết thì ngã chết. Từ Kiêu lão, ngay cả vương triều Tây Sở ngông cuồng tự đại cũng bị Lương Châu thiết ky đạp bằng, sao có thể kính sợ môn phái giang hồ? Long Hổ sơn là thủ lĩnh của thiên hạ đạo thống thì đã làm sao? Mấy đại môn phái trong quản hạt của lão dù thua kém Long Hổ sơn, nhưng trong vương triều cũng có quy mô nhất lưu. Tỷ như núi Võ Đang mấy trăm năm qua vẫn tranh đạo thống với Long Hổ sơn, dù là siêu nhiên trên giang hồ, hàng năm còn không phải chủ động phái người đưa tới ba bốn lô trân phẩm đan dược sao?
Lão đạo sĩ nhẹ nhàng bay lên đứng trên một con sư tử đá bạch ngọc cao bằng hai thân người ở cổng vương phủ, rất có khí thế tiên nhân. Bằng vào chiêu thức này, nếu ở trong phố xá, vậy còn không được khiến đám động hò hét khen ngợi hay sao.
Đây là theo câu nói nổi tiếng của thế tử Bắc Lương Vương đồng thời cũng là trưởng tử của Từ Kiêu, đó chính là "Nên thưởng, công việc này không đơn giản, là việc cần kỹ thuật". Nói không chừng ban thưởng luôn cả mấy trăm mấy ngàn ngân phiếu, nhớ năm đó lúc thế tử điện hạ còn chưa rời khỏi Bắc Lương họa hại người khác, có biết bao nhiêu ca kỹ thanh lâu hoặc là lừa đảo giang hồ nhận được tiền thưởng hậu hĩnh của hắn.
Kỷ lục cao nhất là một vị du hiệp từ nơi khác, trên đường một lời không hợp bèn đánh với kiếm khách bản địa, từ sạp bán đồ ăn bên đường đánh tới ven hồ, cuối cùng đánh lên nóc của hương lâu treo đây diều lớn nhất Lương Châu, đánh thức thế tử tuyên dâm giữa ban ngày. Hắn lập tức mặc kệ hoa khôi tiểu nương tử nõn nà ở bên cạnh, đứng trước cửa sổ lớn tiếng tán thưởng. Chuyện liên quan đến thế tử điện hạ thì quan phủ làm sao dám truy cứu, ngược lại suýt chút nữa tặng đại cẩm bài Lương Châu Hảo Nam Nhi cho tên du hiệp kia, hắn còn bảo người hầu gấp rút đưa tặng một xấp lớn ngân phiếu trọn mười vạn.
Lăng Châu sẽ rất tĩnh mịch nếu không có Thế tử điện hạ thích chơi ưng đấu khuyển. Các tiểu cô nương đoan trang cuối cùng cũng dám trang điểm thật xinh đẹp ra đường mua son phấn. Đám công tử ăn chơi nhị lưu rốt cục không theo chân ma đầu khi nam phách nữ, tất cả thanh lâu lớn nhỏ cũng không cần chờ đợi vị công tử ca vung tiên như rác kia nữa.
Bắc Lương Vương Từ Kiêu sinh ra hai trai hai gái, đầu là kỳ hoa. Đại quận chúa xuất giá, khắc chết liên tiếp ba vị trượng phu, trở thành quả phụ xinh đẹp nhất, mặc áo cưới nhiều nhất vương triều. Tại 5 quận Giang Nam đạo diễm danh lan xa, tác phong phóng lãng.
Nhị quận chúa dù tướng mạo bình thường, nhưng lại học rộng tài cao, tinh thông kinh vĩ, theo học Thượng Âm học cung Hàn Cốc Tử Hàn đại gia, trở thành tiểu sư muội của đám nhân vật nổi danh đế quốc, binh pháp đại gia Hứa Hoàng, tung hoành thuật sĩ Tư Mã Xán.
Từ Long Tượng là nhi tử nhỏ tuổi nhất của Bắc Lương Vương, trái ngược thanh danh không hiển hách. Mà đại nhi tử thì nổi danh khắp kinh thành đều biết, vừa nhắc tới Đại trụ quốc Từ Kiêu, tất nhiên sẽ liên hệ tới thế tử Từ Phượng Niên,'khen ngợi" hổ phụ vô khuyển tử. Đáng tiếc Từ Kiêu là anh dũng trên chiến trường, nhi tử lại không chịu thua kém ở khoản phong hoa tuyết nguyệt, ăn chơi xả láng.
3 năm trước, có tin đồn thế tử điện hạ Từ Phượng Niên bị kê đao vào cổ đuổi khỏi Vương phủ, bị ép phải cùng với hậu bối trẻ tuổi của các gia tộc quyền thế chưa quán lễ đi học ở Quan Trung. Nhoáng một cái chính là ba năm, hoàn toàn không có tin tức. Lăng Châu đến nay vẫn nhớ cảnh thế tử điện hạ ra khỏi thành, trên tường thành mười mấy đại hoàn khố cùng mấy chục đại tiểu hoa khôi rưng rưng cảm động, chỉ là nội tình nói chờ thế tử điện hạ đi xa. Cùng ngày, tiệc rượu của Hồng Tước lâu mở xuyên đêm, rượu ngon đổ vào sông nhiều vô số kể, thậm chí cả tòa thành đều ngửi thấy mùi rượu.
- Giải thích, Quán lễ là nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa, khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên. Lễ đội mũ cho con trai nhà quyền quý, khi vừa tròn 20 tuổi, tức lễ Gia quan. Hết giải thích.
Trở lại vương phủ, Tiểu vương gia ức chế phóng tới sư tử đá ngọc thạch, cứ như quảng lão đầu tử chưa đã nghiền, lần này muốn quẳng lão đạo gai mắt cùng với sư tử đá nặng ngàn cân.
Nhưng nó vừa lay sư tử, lão đạo Long Hổ sơn bèn bay xuống, một tay dắt thiếu niên, xuất công phu thật, dùng chiêu "Bàn Sơn" khó hiểu của đạo môn, khéo léo vòng qua, khiến thiếu niên quỳ gối, khẽ cười nói: "Hoàng Man nhi, không nên nháo, theo vi sư đi thôi."
Thiếu niên nắm chặt bệ sư tử, năm ngón tay như móc, bấu chặt ngọc thạch, không chịu buông tay, hai tay kéo duỗi như khỉ, khàn giọng la hét: "Con muốn chờ ca ca trở về, ca ca nói sẽ mang thiên hạ đệ nhất mỹ nữ làm về vợ của con, con muốn chờ ca cal"
Đại trụ quốc Từ Kiêu dở khóc dở cười, không thể làm gì, nhìn vê phía lão đạo đầu đội mão vàng, thở dài nói: "Thôi, chờ một chút đi, dù sao cũng sắp rồi."
Lão đạo sĩ nghe vậy, cười cổ quái, nhưng vẫn buông cánh tay của Tiểu vương gia ra, tặc lưỡi, tên tiểu tử này nào chỉ là trời sinh thần lực, căn bản chính là Thái Bạch tinh hạ phàm.