Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 27 - Chương 27: Lão Khôi Đeo Đao, Lão Hoàng Vác Hộp (2)

Chương 27: Lão khôi đeo đao, lão Hoàng vác hộp (2) Chương 27: Lão khôi đeo đao, lão Hoàng vác hộp (2)Chương 27: Lão khôi đeo đao, lão Hoàng vác hộp (2)

Cả người bay ra ngoài, rơi xuống hồ, sinh tử chẳng biết.

Thì ra lão Khôi trong hồ cũng xài đao.

Giống Bạch Hồ Nhi cũng là song thủ đao, một cái gió cuốn tuyết, một quyền nhấc sóng lớn, chẳng biết người nào lợi hại hơn đây?

Từ Phượng Niên nhìn đến mê mẩn tặc lưỡi nói: 'Lão Khôi này không lẽ là vô địch thiên hạ? Sớm biết rằng cao thủ đều uy phong lẫm liệt bực này, biết thế năm đó đã nghe lời khuyên của Từ Kiêu, luyện võ thật giỏi."

Lão Hoàng không muốn làm người ngoài cuộc quay đầu lại, lắc đầu ha hả cười ngây ngô nói: "Không vô địch không vô địch."

Từ Phượng Niên tập trung tinh thần quan sát, hắn nhìn ra, xiêng xích cắm sâu vào trong xương ở hai tay của lão Khôi, nối liền thành một thể, trói buộc không hề tâm thường, cái này cũng quá kinh khủng, ai sẽ si mê võ nghệ và tự phụ đến mức hòa làm một với thanh kiếm? Lỡ như bị người ta nắm lấy đao, chẳng phải sẽ chịu nổi đau cực lớn?

Lão Khôi với song khoá song đao kích động nhảy vào một đình nghỉ mát, nhẹ nhàng vung tay, đình nghỉ mát tiêu hao không ít ngân lượng xây dựng lập tức đổ ầm ầm, gần như hóa thành bột mịn, lão Khôi ngửa mặt lên trời cười to, mái đầu bạc trắng rối tung bay phất phới, trông cứ như một pho tượng Diêm La.

4 vị Thủ Các Nô còn lại trong Thính Triều Đình đồng loạt xông ra, đứng thành hàng ở khoảng cách xa, mỗi người đều rất nghiêm túc.

Vương phủ xây tại đỉnh núi Thanh Lương Sơn, Đại trụ quốc Từ Kiêu ngồi trên một chiếc ghế gõ, nhìn về phía hồ bên sườn núi, nhìn không sót việc gì, tay cầm một ấm trà đất đỏ do thợ thủ công nổi danh làm ra, bên trong chứa Lục Nghĩa Tửu, đứng bên cạnh hắn là nghĩa tử Viên Tả Tông,'Tả hùng" nheo mắt quan sát.

Từ Kiêu cười nói: "Có thể ngăn được mấy chiêu?"

Viên Tả Tông cưỡi bạch mã tay cầm ngân thương giết người chém cờ như vào chỗ không người, nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, Tả Hùng muốn thử một lần."

Đại Trụ Quốc lắc đầu nói: "Bỏ đi, phía dưới tự sẽ có người thu phục tên yêu quái này, không đả thương được Phượng Niên."

Tại hành lang gấp khúc trong lầu hai của Thính Triều Đình, áo bào trắng đang dựa vào lan can, bên hông đeo thanh Tú Đông đao. Hắn nhìn chỉ chốc lát, ngón tay ấn trên đao hoàn, đẩy Tú Đông lên một tấc, rồi lại thả Tú Đông về lại vỏ, xoa nhẹ một lượt, bèn xoay người quay về lâu.

Không chỉ có như vậy, ngay cả môn khách phụ tá đứng đầu vương phủ Lý Nghĩa Sơn cũng đi ra khỏi gian phòng, chắp tay yên tĩnh quan sát kỳ cảnh mười năm khó gặp, có lẽ ánh mắt trời quá chói, nên giơ tay lên ngăn lại, lẩm bẩm: "Kiếm Cửu Hoàng, Sở Cuồng Nô, lại hủy vô số lầu các sao?"

Chỉ thấy lão Khôi không hề để ý tới mấy vị cao thủ đó, phóng ánh mắt ngạo nghễ, hiếm có đối thủ có thể khiến lão coi trọng, quát lớn: "Hoàng lão cửu, ra đây nhận lấy cái chết!"

Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: "Hoàng lão cửu? Lão Hoàng, là gọi ngươi? Ngươi tuyệt đối đừng nói với ta là ngươi có ân oán với lão Khôi này!"

Lão Hoàng đưa tay mở bọc vải rách nát, để lộ một hộp gỗ tử đàn hình chữ nhật dài khiến cho Từ Phượng Niên nghĩ là thấy sợ, quay đầu cười cười, vẫn là dáng vẻ nụ cười không có răng cửa, mỗi lần chứng kiến hình ảnh này, Từ Phượng Niên luôn hội nghĩ đến thời điểm lão bộc uống rượu, có phải dù ngậm chặt răng thì vẫn có thể đổ rượu vào miệng.

Lão Khôi hiển nhiên thấy được lão mã phu vác hộp đứng ở đầu thuyền, tóc bạc phất phơ, khuôn mặt dữ tợn.

Vào thời khắc căng thẳng cả Từ Phượng Niên cũng không dám thở mạnh, lão Hoàng đưa cánh tay khô quắt, vuốt ve hộp gỗ, vẫn không quên quay đầu lại cười ngây ngô, ngước cổ lên dùng tay ra hiệu rót rượu vào miệng, nói: "Thiếu gia, cái đó?"

Từ Phượng Niên tức cười nói: "Xem cái tính tình này của ngươi đi! Có chút phong phạm của cao thủ hay không? Thật bị ngươi giãm cứt chó đánh thắng, mời ngươi uống một trăm vò Long Nham Trâm Hang Hoàng Tửu*"

Mã phụ bị lão Khôi chửi thành "Hoàng lão cửu" bị Lý Nghĩa Sơn gọi là "Kiếm Cửu Hoàng" vẫn có thể mỉm cười, trong nháy mắt đó, Từ Phượng Niên gần như choáng váng, lão Hoàng không hề khờ không hề ngốc, thay vào đó là một loại ý vị khó tả, chỉ cảm thấy lão bộc bất động như núi, nhưng lại còn ngạo mạn hơn cả lão Khôi.

Trong 3 tấm biển lớn tại Thính Triêu Đình có một tấm "Khí trùng đấu ngưu”, đó là tả về vô thượng kiếm khí hư vô mờ mịt trên thực tế chỉ tồn tại trong điển tịch, Từ Phượng Niên nghĩ thâm nếu quả thật lão Hoàng này biết chơi kiếm, có thể làm cho người ta uống cạn một chén lớn hai chén lớn đến ngàn chén lớn.

Mạnh mẽ hơn người.

Không thấy lão Hoàng hành động như thế nào, hộp gỗ run như long ngâm, ông ông vang dội, song không chói tai, nhưng lại chấn động lòng người.

Từ Phượng Niên trợn tròn mắt, lão Hoàng cùng với hắn đi ăn trộm rồi bị người ta vác cuốc rượt trong 3 năm qua, thật là cao thủ sao?

"Kiếm Nhất.

Lão Hoàng thâm đọc hai chữ đạp đầu thuyền nhẹ nhàng bước ra một bước, chiếc thuyên nhỏ ô bồng mà Từ Phượng Niên đang đứng thụt lùi về bên bờ, cực kỳ ổn định, một chiếc thuyền lướt nhẹ, tạo nên gợn sóng nhẹ lăn tăn.

Từ Phượng Niên nhìn thân ảnh khô gầy của lão Hoàng, đạp sóng bước đi.

Gỗ tử đàn hạp mở rộng, bay ra khỏi một thanh trường kiếm.

Đại Trụ Quốc đứng ở trên đỉnh núi, cùng Lý Nghĩa Sơn đứng trong Thính Triều Đình đồng thời thốt ra một câu: "Kiếm Nhất, Long Xà”

Lão Khôi đeo đao cười ngạo mạn nói: "Hảo hảo hảo, Hoàng lão cửu, chờ ngươi nhiều năm như vậy, gia gia ta ngày hôm nay sẽ phá vỡ Cửu Kiếm của ngươi, lại để cho ngươi vác ít một thanh kiếm!"

Người ngoại đạo Từ Phượng Niên ảo bức xúc đến mức muốn giết người.

Bởi vì biết rõ đó là quyết đấu đỉnh cao giữa cao thủ hàng đầu nhất trên giang hồ, nhưng hắn thấy chính là một đao đối với một kiếm, những môn đạo khác thì hắn không nhìn ra được, thậm chí còn không đặc sắc bằng đối quyết giữa lão Khôi dùng song đao đấu với Ngụy gia gia hồi nấy.

Duy nhất nhìn ra được chính là trong hộp kiếm tử đàn lại bay ra một thanh kiếm.

Từ Phượng Niên nào biết chiêu thức thượng thừa nhất, đều không chạy khỏi bốn chữ phản phác quy chân.

Đại Trụ Quốc đã quên uống rượu, bưng ly rượu, khẽ thở dài: "Kiếm Nhị."

Lý Nghĩa Sơn trong Thính Triều Đình chậm rãi lẩm bẩm hai chữ: "Tịnh Đế Liên"

Hai người trên núi sườn núi hiển nhiên cũng hiểu rõ.

Một kiếm biến thành hai kiếm, hai kiếm biến thành ba kiếm.

"Kiếm Tam”

“Tam cân." Ba kiếm đã khiến cho bầu trời đều là kiếm quang, bao phủ thiên địa.

Lão Khôi song đao, Lão hoàng ba Kiếm.

Quả thực chính là bán thần bán tiên.

Từ Phượng Niên đặt mông ngồi trên thuyên, cười lém lỉnh nói: "Nên thưởng, mẹ nó đều là kỹ năng thượng đẳng!"

* Long Nham Trâm Hang Hoàng Tửu: một loại rượu đặc sản của thành phố Long Nham, tỉnh Phúc Kiến
Bình Luận (0)
Comment