Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 28 - Chương 28: Liệt Mã* Hoàng Tửu Sáu Ngàn Dặm (1)

Chương 28: Liệt mã* hoàng tửu sáu ngàn dặm (1) Chương 28: Liệt mã* hoàng tửu sáu ngàn dặm (1)Chương 28: Liệt mã* hoàng tửu sáu ngàn dặm (1)

*liệt mã: ngựa gầy, hoặc đề cập ngựa nóng tính, khó điều khiển

Nếu như Từ Phượng Niên nghe được câu chuyện của lão cha cùng sư phụ, nhất định phải bảo lão Hoàng sau này đặt tên cho kiếm chiêu thì phải động não nhiều hơn, ba kiếm ra khỏi vỏ chính là tam cân, vậy bốn kiếm chính là tứ cân sao?

Lập tức Từ Phượng Niên muốn hỏi lão Hoàng trong hộp kiếm tử đàn rốt cuộc có mấy ngăn chứa, đựng được bao nhiêu thanh kiếm.

Đại chiến nhanh chóng kết thúc, ngoài dự đoán của mọi người, điều này khiến cho Thế tử điện hạ xem chưa đã nghiền càng thấy chán nản không cam lòng, nghĩ thâm lão Khôi ơi lão Hoàng ơi hai hảo hán các ngươi thật biết tiếc thương vương phủ này, cứ huỷ vương phủ đi, dù huỷ cũng không ai bắt đền hai người đâu?

Dù trong lòng cực kỳ không hài lòng, Từ Phượng Niên cũng không thể xông lên la hét cầu hai vị cao thủ tiếp tục đấu pháp.

Đao kiếm không có mắt, sống chết tự lo nha

Sau khi được vị cao thủ giải thích, Thế tử điện hạ mới biết được trong trận chiến vừa rồi, lão Hoàng vác hộp sau cùng xuất ra ba thanh kiếm, tổng cộng dùng sáu chiêu.

Hoàn toàn không giống với câu chuyện mà vị tiên sinh kể chuyện ở trà lâu kể đến mức phun nước bọt hay kể, hai cao thủ cái thế quyết đấu nhất định là trời đất lu mờ mấy ngày mấy đêm, nói chung không có hứng thú kinh thiên động địa, không kinh hãi quỷ thần.

Lúc này, lão Khôi ngồi nghỉ mát ở trong lương đình đổ nát chỉ còn nền móng, đặt hai đao xuống đất, sắc mặt hồng hào, tóc bạc phất phơi, lắc đầu nói: "Hôm nay đừng đánh nữa."

Lão Hoàng thấp bé gầy yếu vác hộp đứng trên bờ đê, chà xát tay, sau đó hai tay xỏ vào ống tay áo. Nhưng trong lòng của đại đa số người quan chiến, lão mã phu cực kỳ hoang đường, đánh mấy cây gậy cũng đánh không ra cái rắm, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng thì thiệt là đáng sợ.

Từ Phượng Niên chắc chắn là người chấn động nhất, hắn nào biết đâu rằng năm đó chính lão Hoàng đã đích thân đánh lão Khôi xuống đáy hồ.

Nếu không như vậy, Đại Trụ Quốc Từ Kiêu sẽ nỡ để cho đứa con trai yêu quý nhất đi du hành sáu có dặm? Nhiều lần tính mệnh như ngàn cân treo sợi tóc nhưng vẫn bảo toàn được cái mạng nhỏ.

Lão Khôi ngồi dưới đất kêu lên với Từ Phượng Niên: "Oa nhi, mang cho gia gia chút rượu thịt! Ăn uống no nê sẽ cùng Hoàng lão cửu đại chiến năm trăm hiệp! Ai thua người đó xuống đáy hồ!"

Từ Phượng Niên đứng từ xa nghe được giọng nói tràn đầy khí phách của lão Khôi, do dự hồi lâu vẫn để cho quản sự đi chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, nguyên con heo sữa quay đặt trong cái khay cực lớn, Từ Phượng Niên cầm khay chạy thẳng trên đê.

Bước chạy càng ngày càng chậm, sau khi lướt qua lão Hoàng mã phu thì bị lão cho một ánh mắt, ánh mắt u oán Thế tử điện hạ quên phần thưởng hai bồ rượu Long Nham Trầm Hang, xoa xoa gương mặt, ý bảo không có việc gì, Từ Phượng Niên mới dám tiến lên, đặt khay thức ăn ở trên mặt đất trước mặt của lão Khôi.

Mới vừa rồi quản sự không quên mang cho Thế tử Điện hạ vàng nhạt xốp giòn, lão Khôi cũng không khách khí, lấy tay giật một cái đùi heo nhét vào trong miệng, miệng đầy dầu mỡ, vì ăn cá chép sống tanh hôi hơn mười năm, lão Khôi thân cao hơn trượng hiển nhiên rất vừa ý con lợn quay ngon tuyệt này.

Từ Phượng Niên ngôi chôm hổm ở trước mặt lão, chậm rãi gặm dưa chuột, suy nghĩ nên nói lời mở đầu làm sao để cảm động lòng người, dù sao mấy chục năm giao tình còn ở đây, cũng phải lợi dụng thật tốt.

Trước đây xuống nước gặp Lão Khôi là hai người đối diện ở âm gian, không giống bây giờ cuối cùng cũng đến dương gian, phải bày mưu tính kế, bằng không kinh hồn bạt vía bất chấp nguy hiểm gây ra chuyện lớn như vậy, còn phải mang khay đồ ăn, không giống phong cách hành sự của Thế tử Điện hạ ban ơn cho người ta nhất định phải đòi họ báo đáp.

Không đợi Từ Phượng Niên với cặp mắt lén lút đảo quanh tính kế xong, lão Khôi dứt khoát nói: "Năm đó là Bắc Lương Vương tính kế ta, Hoàng lão cửu xuất lực, mới nhốt gia gia ta xuống đáy hồ, sống không bằng chết, ngày hôm nay ngươi cứu ta ra, vậy huề nhau, ta cũng chỉ so chiêu với Hoàng lão, đánh cho năm kiếm của hắn thành bốn kiếm, vê phần Bắc Lương vương phủ, gia gia phát thiện tâm, phá huỷ. Oa nhi ngươi đừng hy vọng gia gia báo ân ngươi!"

Từ Phượng Niên trừng mắt chửi thâm, mẹ nó đụng phải đối thủ mặt dày ngang cơ, cẩn thận hỏi: "Lão gia gia này, quý phủ có rượu có thịt, còn có lão Hoàng cùng ngươi đánh nhau, hay là lưu lại?"

Lão Khôi cười nhạo nói: "Trên đời này cao thủ còn rất nhiều, chờ phá vỡ Kiếm Cửu của Hoàng lão nhi, gia gia còn muốn đi Vũ Đế Thành, đánh bại thiên hạ đệ nhị, gia gia không phải là thiên hạ đệ nhất thì là gì? ! Một tòa Vương phủ nho nhỏ, không vừa mắt của gia gia.

Lão Hoàng bỏ hộp kiếm tử đàn lót dưới mông ngồi, đang bỏ vào trong miệng một nhúm cỏ nhỏ, châm chậm gặm, học theo ánh mắt trợn tròn của Thế tử điện hạ.

Từ Phượng Niên trông khá xấu hổ, giao tiếp với anh hùng hảo hán chém người như chém dưa như Lão Khôi, thật sự không có kinh nghiệm, chẳng biết làm sao mở miệng.

Trái dưa chuột cuối cùng trong tay bị Lão Khôi cướp đi, cắn một mất nửa đoạn, phì phì phì, ném vào trong hồ, lần nữa quay lại gặm móng heo, lão Khôi trợn mắt nói với Từ Phượng Niên: "Thứ nhạt thếch này mà oa nhi ngươi cũng ăn?”

Từ Phượng Niên bị nước bọt phun tung tóe đầy mặt, vội nâng hai tay áo chùi qua quýt, thử dò hỏi: "Lão gia gia có thể giúp ta giáo huấn một người hay không, là một vị sư tổ của núi Võ đang, cao thủ!"

Lão Khôi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Mấy năm nay nhờ ơn của ngươi, dù gì cũng nếm được chút đồ ăn, có thể nếu ngươi nói càng nhiều yêu cầu hơn, gia gia sẽ đánh ngươi thành đầu heo, muốn đi đánh đánh giết giết, gia gia vui lòng. Chờ ta đánh bại Hoàng lão cửu, lập tức lên đường!"

Lão Hoàng lại rất không vui cho nghiêng mỏ qua một bên, nuốt luôn nhánh cỏ lúc nãy, gương mặt già nua tràn đây châm biếm.

Lão Khôi phẫn nộ quát: "Hoàng lão cửu, không phục? Không phục đánh lần nữa!"

Lão Hoàng thẳng thắn xoay người, đưa lưng về phía lão Khôi, mắt không thấy tâm không phiền.
Bình Luận (0)
Comment