Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 29 - Chương 29: Liệt Mã* Hoàng Tửu Sáu Ngàn Dặm (2)

Chương 29: Liệt mã* hoàng tửu sáu ngàn dặm (2) Chương 29: Liệt mã* hoàng tửu sáu ngàn dặm (2)Chương 29: Liệt mã* hoàng tửu sáu ngàn dặm (2)

Từ Phượng Niên che lỗ tai đau đầu vô cùng, nếu không phải lão Khôi nhận lời chịu đi núi Võ Đang giáo huấn tên đạo sĩ khốn nạn cưỡi trâu kia, hắn đã bảo lão Hoàng đánh lão già không thức thời này xuống đáy hồ, đời này ngoại trừ xác của mấy tên tôi tớ hạ nhân tự tử, thì đừng hy vọng nhìn thấy người sống.

Từ Phượng Niên ồ lên, nếu lão Hoàng có thân thủ thần thông hung hãn như vậy, vì sao bỏ gần lấy xa, trực tiếp mang theo lão Hoàng vác hộp kiếm giết lên núi Võ đang há không đơn giản bớt việc hơn sao? Hà tất phải xem sắc mặt còn phải nghe lão rít gào. Từ Phượng Niên cân nhắc lợi hại, sắc mặt âm tình bất định.

Lão Khôi có tướng mạo tục tằng, nhưng tâm tư tinh tế, sau khi một con lợn sữa cả thịt lẫn xương đều đã chui vào bụng, vỗ vỗ cái bụng, cảm thấy mỹ mãn, cười hố hố nói:

"Oa nhi, vừa nhìn tròng mắt của ngươi đảo quanh, gia gia biết ngay có ý đồ gì, ngươi muốn để Hoàng lão cửu lần nữa nhốt ta xuống đáy hồ đúng không? Nói thật cho ngươi biết, thỉnh phật dễ tiễn phật khó, năm đó nếu không có gian kế của người kia, dù không đánh hơn Hoàng lão cửu, gia gia cũng có thể muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Bốn quả quả cầu sắt nặng tám nghìn cân dưới đáy hồ, song đao bị đổ bê-tông trong hai khối, lúc này mới vây khốn được gia gia. Hiện tại song đao nơi tay, thiên hạ thuộc về ta, oa ha ha, oa nhi ngươi sợ không?”

Thế tử điện hạ bị nước bọt bắn vào mặt cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, lẩm bẩm: "Sao có thể như thế, Phượng Niên kính nể lão gia gia như sông nhỏ chảy về đông, như sao rơi xuống ruộng đồng bát ngát(đại giang đông lưu như tỉnh thùy bình dãi)."

Lão Khôi cười cười nói: "Ngươi thật khác với Từ đồ phu, càng hợp khẩu vị của ta. Sắp xếp cho gia gia một gian nhà, thêm một bàn rượu thịt.

Từ Phượng Niên đứng lên nói: "Đây là việc nhỏ."

Lão Hoàng phun nhánh cỏ ra, nói: "Không đánh nữa?"

Lão Khôi càn rỡ nói: "Gấp làm gì, lát mới đánh ngươi."

Lão Hoàng bác hộp kiếm trên lưng, bình thản nói: "Không đánh thì thôi, ta còn phải đi Vũ Đế Thành thu hồi 'Hoàng lư'”

Lão Khôi kinh ngạc nói: "Thật sao?

Lão Hoàng gật đầu.

Lão Khôi bùi ngùi thở dài, lắc đầu cười khổ nói: "Vậy đừng đánh, lãng phí khí lực của gia gia."

Từ Phượng Niên nghe mà không hiểu gì cả.

An bài Lão Khôi hình thể to lớn thậm chí còn cao hơn cả Viên Tả Tông cao chín thước đến một gian nhà, Từ Phượng Niên đi tới chuồng ngựa, lão Hoàng lưng vác hộp kiếm, lại tán gẫu với Táo Hồng Mã, dường như đang cáo biệt. Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: 'Lão Hoàng, chuyện gì vậy?”

Lão Mã phu nhẹ giọng nói: "Mấy năm nay chính luôn phải canh giữ Sở Cuồng Nô ở đáy hồ, nếu hắn được thiếu gia tha ra, vậy cũng liền còn chuyện của lão Hoàng nữa, năm đó thua trong tay lão quái vật Vương Tiên Chi một chiêu, đành để lại Hoàng Lư' kiếm ở Vũ Đế Thành, mấy năm nay vẫn luôn không bỏ xuống được, muốn đòi nó trở về."

Từ Phượng Niên khổ sở nói: "Chính là thanh cự kiếm cắm ở trên tường thành Vũ Đế Thành? 'Hoàng Lư' xếp hạng tư trong Thập đại danh kiếm?"

Lão Hoàng cười hắc hắc, gật đầu.

Vũ Đế Thành ở vách đá Đông Hải, đông lâm Kiệt Thạch kiến thành dĩ quan thương hải*, thành chủ Vương Tiên Chi tuổi gân một trăm, thành danh khoảng tám mươi năm, hoàn toàn xứng đáng thiên tài võ học trăm năm hiếm thấy, tuổi trẻ xuất đạo nổi danh không mang theo bất cứ binh khí gì, đánh nhau với người khác, xưa nay chỉ cần một tay.

Hai mươi lăm tuổi thăng lên hàng tuyệt thế cao thủ, bốn mươi tuổi khiêu chiến Kiếm Thần Lý Thuần Cương đồng lứa, mạnh mẽ dùng hai ngón tay bẻ gãy "Mộc Ngưu Mã” chém sắt như chém bùn, lập tức danh chấn tứ hải, danh tiếng hàng đầu.

Vương Tiên Chi dĩ nhiên có tư cách là thiên hạ đệ nhất khinh thường quần hùng, nhưng lại tự cho mình là thiên hạ đệ nhị, điều này khiến mười đại cao thủ được võ lâm giang hồ ai ai cũng kính ngưỡng xếp trong mười một hạng đầu, bảo toạ của đệ nhất đã để trống hơn hai mươi năm.

50 gần đây, xuất hiện hai tuyệt đỉnh cao thủ dùng kiếm, tân Kiếm Thần Đặng Thái A, câm một cành hoa đào, cầu bại cũng không bại, giao thủ với Vương Tiên Chi ba lần, không thắng cũng không thua, đứng hàng đệ tam cao thủ nhất lưu.

Còn một người lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ biết là người Tây Thục, xuất thân là thợ rèn kiếm vô danh tiểu tốt, rèn kiếm ba mươi năm rồi tự ngộ ra kiếm đạo, một người một ngựa hành tẩu giang hồ, thu thập danh kiếm trong thiên hạ vào hộp kiếm, vị này chỉ cầm đánh một trận thì danh tiếng đã vang khắp bốn bể, tuy thua, đồng thời bị lưu lại một thanh kiếm cắm ở đầu tường, nhưng không ai dám hoài nghi vị kiếm sĩ thần bí này bại mà không vinh, bởi vì lão bại bởi lão Thành Chủ già nhưng vẫn mạnh của Vũ Đế Thành - Vương Tiên Chi.

* đông lâm kiệt thạch kiến thành dĩ quan thương hải: xuất từ bài BỘ XUẤT HẠ MÔN HÀNH KỲ 2 - QUAN THƯƠNG HẢI của Tào Tháo. Bối cảnh bài thơ là Sau khi dẹp giặc Ô Hoàn, Tào Tháo đưa quân về kinh sư. Bài hành mô tả cảnh trên đường về kinh, Tào Tháo đứng trên đỉnh núi Kiệt Thạch ngắm nhìn biển khơi, nghĩ về tương lai "nhật nguyệt chuyển dời". 2 câu thơ này có ý nghĩa là: Trên đỉnh Kiệt Thạch xây thành để nhìn xuống biển xanh
Bình Luận (0)
Comment