Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 30 - Chương 30: Liệt Mã Hoàng Tửu Sáu Nghìn Dặm (3)

Chương 30: Liệt mã hoàng tửu sáu nghìn dặm (3) Chương 30: Liệt mã hoàng tửu sáu nghìn dặm (3)Chương 30: Liệt mã hoàng tửu sáu nghìn dặm (3)

Còn một người lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ biết là người Tây Thục, xuất thân là thợ rèn kiếm vô danh tiểu tốt, rèn kiếm ba mươi năm rồi tự ngộ ra kiếm đạo, một người một ngựa hành tẩu giang hồ, thu thập danh kiếm trong thiên hạ vào hộp kiếm, vị này chỉ cầm đánh một trận thì danh tiếng đã vang khắp bốn bể, tuy thua, đồng thời bị lưu lại một thanh kiếm cắm ở đầu tường, nhưng không ai dám hoài nghi vị kiếm sĩ thần bí này bại mà không vinh, bởi vì lão bại bởi lão Thành Chủ già nhưng vẫn mạnh của Vũ Đế Thành - Vương Tiên Chi.

Ai có thể tưởng tượng một kiếm sĩ đi khắp bốn mươi châu, lại làm mã phu ở Bắc Lương Vương phủ, suốt ngày nói chuyện phiếm với ngựa, tối đa là đòi Thế tử Điện hạ một vò hoàng tửu để uống cho đỡ thèm.

Cho nên lão Khôi vừa nghe nói Hoàng lão cửu trở về Vũ Đế Thành khiêu chiến Vương Tiên Chị, liền biết vài chục năm trước đánh không lại Hoàng lão cửu, hôm nay cũng vậy.

Từ Phượng Niên không ngừng ăn dưa chuột cười khổ nói: 'Lão Hoàng, ngươi nói cho ta biết, trong hộp kiếm có mấy thanh kiếm? Khắp thiên hạ ai ai cũng đang suy đoán."

Bởi vì nằm trong chuồng ngựa, trên đầu lão Hoàng còn dính mấy ngọn cỏ ngựa, đau đầu nói: "Kiếm Hạp ba tầng sáu ngăn, trước kia có sáu thanh trong thiên hạ thập đại danh kiếm, lúc này chỉ còn năm thanh."

Từ Phượng Niên cạn lời.

Lão Hoàng, ngươi thật cao thủ nha, có dám cao hơn chút nữa không?

Lão Hoàng cộc lốc nói: "Nếu thiếu gia muốn đùa giỡn kiếm, ta sẽ lưu lại ba bốn thanh”

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không được, thiếu gia ước gì trên lưng ngươi vác một trăm tám mươi thanh Kiếm, đánh Vương Tiên Chi thành tổ ong vò vẽ, sau đó xuất môn đùa giỡn hiệp nữ trên giang hồ, ta cũng có thêm thể diện, khoe khoang từng cùng lão Hoàng ngươi trộm gà bắt chó. Có đúng cái lý này hay không, lão Hoàng?”

Lão Hoàng nhếch miệng cười ngây ngô. Lão Hoàng không có răng cửa thật sự đáng yêu. Ai dám so với cao thủ Kiếm Cửu cao không lường được?

Từ Phượng Niên không nghĩ ra, nhưng cũng không thèm nghĩ nữa. Để cho hạ nhân chuẩn bị một bầu hoàng tửu Long Nham Trâm Hang, dắt thớt liệt mã qua đây, Từ Phượng Niên tự mình đích thân dắt dây cương, tiễn ra bên ngoài Vương phủ, còn đưa mấy tờ ngân phiếu cho lão Hoàng, lão Hoàng không tư chối, nói: "Thiếu gia quay về đi, ta phải lên đường". Từ Phượng Niên không bằng lòng, nói: "Ít nhất cũng phải đưa đến cổng thành chứ?"

Ngựa là liệt mã, không phải là Thế tử điện hạ keo kiệt, dù là Ngũ Hoa Mã cắt bờm ngựa thành những cánh hoa để trông giống như thiên văn cũng tốt, hay Hãn Huyết Bảo Mã trân quý cũng được, đều không phù hợp đạo lý đi ra khỏi nhà kiên quyết không làm dê béo, hơn nữa chắc chắn lão Hoàng cũng không thật sự cưỡi ngựa, Từ Phượng Niên chẳng qua tìm một kẻ bầu bạn với lão.

Ngân phiếu năm sáu trăm lượng, là cho lão Hoàng mua rượu uống, lão Hoàng chung tình với hoàng tửu, thật không biết là vì họ Hoàng nên mới thích uống hoàng tửu, hay chung tình với hoàng tửu nên mới lấy họ Hoàng, trên người lão Hoàng luôn có bí mật kiểu như vậy, nhưng ở trong mắt của Từ Phượng Niên, lão Hoàng chính là lão mã phu đã vất vả cõng hắn tiến về phía trước mà thôi, Hoàng Kiếm cửu hoàn toàn là thứ yếu, đây là lời trong lòng, nhưng không dám nói ra khỏi miệng, sợ bị chê ba xạo.

Từ Bắc Lương Vương phủ đến cổng chính của thành Lăng Châu, dù xa mấy cũng có điểm cuối.

Hiệu uý ở cổng thành thấy sắc mặt của Thế tử điện hạ nặng nề, không dám tiến lên nịnh nọt, chỉ vội vàng xua đuổi tất cả mọi người xếp hàng chờ ra khỏi thành qua một bên, nhường ra một con đường trống trải ra khỏi thành. Từ Phượng Niên dắt ngựa cho lão Hoàng đứng dưới bức tường trong thành, giao dây cương lại cho lão mã phu, sầu não nói: "Chỉ đến đây thôi, không tiễn nữa. Lão Hoàng, ở cùng loại công tử ăn chơi ếch ngồi đáy giếng như ta, có phải rất buôn chán hay không?"

Lão Hoàng lắc đầu chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thế tử điện hạ, vui tươi hớn hở nói: "Rất thú vị, thực đấy, lão Hoàng không biết nịnh bợ, không phải thiếu gia thường nói ta rất thành thật sao?"

Từ Phượng Niên mỉm cười.

Lão Hoàng móc ra một xấp giấy trắng, lấy than củi vẽ tranh, vẻ đủ các loại kiếm thế, bức nào cũng chỉ mấy chữ, chỉ hai chữ, từ kiếm nhất, kiếm nhị, đến Kiếm Cửu, xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như giun bò, đưa cho Từ Phượng Niên, nói: "Thiếu gia, sau này thấy đứa trẻ nào có linh khí, hãy thay lão Hoàng thu một đồ đệ, cướp đoạt hoàng hoa khuê nữ trên đường phố cũng được."

Từ Phượng Niên cực kỳ cẩn thận nhận lấy.

Lão Hoàng suy nghĩ một lúc, vẻ mặt khổ sở nói: "Thiếu gia, lão Hoàng không có văn hóa gì, nên không lấy kiếm danh, chỉ biết chín chiêu, từ Kiếm nhất đến Kiếm Cửu, tám kiếm trước đều bị giang hồ nhân sĩ tự chủ trương đặt tên, ta nghe luôn thấy khó chịu, cả người không dễ chịu, thiếu gia nghĩ cho lão một cái tên?"

Từ Phượng Niên dở khóc dở cười, chăm chú ngẫm nghĩ trong chốc lát, nói: "Hai ta đi sáu nghìn dặm đường, cứ gọi "Lục Thiên Lý"? Ngươi không muốn tục, không khí thế, thì cứ dùng cái tên này."

Lão Hoàng giơ ra ngón tay cái, khen: "Có khí thế! Đến lúc đó ta đến Vũ Đế Thành, nói lên kiếm danh đỉnh cao này, không chừng Vương Tiên Chi cũng phải hâm mộ."

Lão Hoàng vẫn còn dắt ngựa, bên hông đeo hũ rượu.

Từ Phượng Niên leo lên đầu tường, nhìn thân ảnh cô đơn của lão Hoàng, căng giọng hô: "Lão Hoàng, nếu nửa đường muốn uống hoàng tửu, xài hết ngân lượng mua không nổi, trở về là được, ta để dành cho ngươi!"

Lão Bộc đeo hộp dắt ngựa xoay người lại, ngắm nhìn Từ Phượng Niên thật sâu, hô lên câu cửa miệng của hai người "Mọi người nhanh chóng tách ra chạy", sau đó khôi hài đáng yêu ngu ngốc chạy đi.

Kiếm Cửu.

Lục Thiên Lý.
Bình Luận (0)
Comment