Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 31 - Chương 31: Kẻ Cưỡi Trâu Trên Núi (1)

Chương 31: Kẻ cưỡi trâu trên núi (1) Chương 31: Kẻ cưỡi trâu trên núi (1)Chương 31: Kẻ cưỡi trâu trên núi (1)

Từ Phượng Niên mang theo một đội ky binh dũng mãnh hồi phủ, đi tới tiểu viện của lão Khôi đang ở, vừa vào nhà liên thấy một bàn đầy món ngon, vừa nhìn biết ngay là một lão già không thịt không vui không rượu không khoái.

Thân ảnh của lão Khôi trông như một ngọn núi nhỏ, dù ngồi cũng có dáng vẻ bệ vệ kinh người, huống chỉ còn có cả hai thanh đao xiêng xích, hạ nhân đều tránh ở trong viện không dám tới gần. Lão Khôi nhìn thấy Từ Phượng Niên, lắc đầu hỏi: "Oa nhi, Hoàng lão cửu đến Vũ Đế Thành của Vương lão tiên đòi kiếm rồi?"

Từ Phượng Niên cô đơn gật đầu, lão Khôi tóc bạc Như Tuyết ngồi trên băng ghế đối diện, không nói một lời.

Lão võ phu cười nói: "Tiểu oa oa, chưa từng nghĩ ngươi là một chủ tử nghĩ đến tình xưa như thế, điểm này phúc hậu hơn cha ngươi nhiều lắm, tên đồ phu Từ Kiêu quỷ kế đa đoan không nói, còn ra vẻ đạo mạo, khẩu phật tâm xà, cùng chung hoạn nạn thì có thể, còn nếu muốn cùng phú quý, khác gì bảo mẹ ngươi đẻ trứng. He he, tiểu oa oa, ngươi đừng tức giận? Chi bằng công phu mèo ba cẳng của ngươi, đánh với ta cái không được? Không có Hoàng lão cửu, trừ phi Bắc Lương Vương gọi hết mấy cao thủ tàng ra, mới có thể đánh với gia gia một trận."

Từ Phượng Niên bĩu môi nói làu bàu: "Lão Hoàng không có ở đây, ngươi mới dám trong núi không có cọp khỉ mới xưng đại vương."

Lão Khôi cái lỗ tai nghe thấy, nhưng không tức giận, thản nhiên nói: "Đánh không lại thì đánh không lại, không có gì là mất mặt, trình độ kiếm thuật của Hoàng lão thừa sức đuổi theo Đặng Thái A không có việc gì thích cầm cành hoa đào tác quái.

Người học kiếm trên thiên hạ nhiều lắm, dù cho Ngô gia Kiếm Trủng, gân ba mươi năm cũng không xuất hiện một vị kiếm khách nào có thể khiến cho Vương lão tiên dùng hai tay đánh một trận, gia gia ta bại dưới tay Hoàng lão cửu tâm phục khẩu phục, từ lúc ta sinh ra đến khi bắt đầu dùng kiếm, ngoại trừ Đặng Thái A bất phân thắng bại với Vương lão tiên, cũng chỉ có Hoàng lão cửu hơi kém hơn một bậc, khắp thiên hạ, chỉ tính bằng hai đầu ngón tay."

Lời này của lão nhân, khiến cho Từ Phượng Niên thêm vài phần hảo cảm, cảm thấy cao thủ không hổ là cao thủ, lòng dạ này thì phàm phu tục tử sao có thể có, thảo nào thế gian cao thủ ít đến vậy, bản công tử không trở thành cao thủ thì cũng dễ hiểu mà.

Nhưng vừa mới có một điểm làm Từ Phượng Niên bội phục, câu tiếp theo của lão Khôi vô tình làm cho hình tượng cao nhân sụp đổ trong gang tấc: "Oa oa, nơi nào có nhà xí rộng rãi một chút, chỗ này toàn bồn cầu nạm vàng mang ngọc gia gia ngồi không quen, nhìn ở đáy hồ suốt mấy năm nay, chỉ mong có thể xả cho thật thống khoái. Ngươi nhanh nhanh đưa gia gia tìm một chỗ phong thuỷ bảo địa, đoán chừng có thể khiến mấy người bên ngoài cũng nghe thấy được mùi, ha hai"

Nhìn cái miệng vừa mới ăn thịt quay của lão Khôi, giờ lại muốn đi nhà xí, khuôn mặt của Từ Phượng Niên cứng ngắc giật giật, đứng dậy gọi hạ nhân dẫn lão già kéo xiêng xích cự đao đi nhà xí, bản thân Thế tử điện hạ nhanh chóng chuồn đi thật xa, dọc theo đường đi liên tục mắng con mẹ nó đồ bẩn thỉu.

Ngô Đồng Uyển là nơi Từ Phượng Niên lớn lên, bởi vì cổ ngữ có câu phượng phi ngô bất chỉ hoàng phi đồng bất tê. (ý chỉ Phượng Hoàng chỉ đậu ở cây ngô)

Đại trụ quốc Từ Kiêu thường nói đầy ý nghĩa sâu xa: "Nhi tử à, năm đó lúc mẹ ngươi sinh ra ngươi, đã nằm mộng loan phượng bay vào bụng, ngươi chính là đại tài trời sinh, cha không thương ngươi thì thương ai?"

Ngay từ đầu Từ Phượng Niên còn cãi: "Vì sao không có vị thế ngoại cao nhân nào nói ta có cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ ", Từ Kiêu bèn khuyên: "Cao thủ chân chính đều là ở một chỗ cắm rễ không chịu di chuyển, ngươi xem Vương Tiên Chi, còn cả những lão kiếm sĩ của Ngô gia Kiếm Trủng, người nào không có việc gì bước ra tự xưng cao thủ? Suốt ngày giao chiến đều là bọn bịp bợm giang hồ, bọn họ sao có thể nhìn ra thiên sinh dị bẩm của con ta".

Sau này lỗ tai của Từ Phượng Niên bắt đầu chai sạn, không có hứng thú cãi lại nữa, chỉ cảm thấy thân là thế tử của vị vương gia khác họ duy nhất trong triều, có vô số hào nô, không cần phải đích thân xắn tay áo đi đánh người, tuy vậy trong đáy lòng vẫn có chút cực kỳ hâm mộ mấy vị đại hiệp hảo hán võ nghệ cao cường đi trong gió về trong mây toàn thích bay lên tường thành tỷ thí.

Về phần hiện tại, chứng kiến thủ đoạn thông thiên của lão Hoàng chăn ngựa và lão Khôi, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, nghe nói mấy đôi thần tiên quyến lữ hành tẩu giang hồ chỉ có thể đếm được trên mấy đầu ngón tay, đều là nam thân thủ tuyệt đỉnh, nữ thì hoa nhường nguyệt thẹn, chưa từng nghe nói nam ngọc thụ lâm phong, nữ võ công cái thế?
Bình Luận (0)
Comment