Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 298 - Chương 308: Đáng Trách Đáng Kính (2)

Chương 308: Đáng trách đáng kính (2) Chương 308: Đáng trách đáng kính (2)Chương 308: Đáng trách đáng kính (2)

Tâm trí cứng cỏi như gã cũng có chút chửi thâm, chuyến này vốn cực kỳ dễ dàng lại nhận được thê lương tình cảnh như vậy, Nê Bồ Tát cũng có ba phần tức giận. Viên Đình Sơn tự nhận luận thiên phú căn cốt, không chút nào kém hơn đám con em thế gia được xưng cao thủ nhất lưu, bạn thân Hiên Viên trên Cổ Ngưu Đại Cương, trong đó có hai tên xuống núi hành tẩu giang hồ kiếm danh tiếng hào hiệp, một tên suýt chút nữa bị gã đánh gảy tay chân, một người có vài phần bản lĩnh thật sự, đấu bất phân thắng bại, nhưng Viên Đình Sơn chỉ thua ở trên chiêu số, song nếu thật liều mạng, gã tự tin có thể trong vòng trăm chiêu đánh cho tên con cháu thế gia phong độ nhanh nhẹn này thành tàn phế. Viên Đình Sơn nở nụ cười nhạt, đầu thai rất quan trọng nha, sinh ra từ gia đình tốt, từng quyển bí kíp thượng thừa hạ bút thành văn, trong gia tộc có cao nhân chỉ điểm, cuộc sống bình an, người cùng lứa tuổi xuất thân thế gia, hơi có thành tựu thì tên nào cũng giả bộ khí độ siêu nhiên, lỡ như đánh không lại, cùng lắm thì tìm cha nương kêu khóc, muốn chịu thiệt cũng khó. Tống Khác Lễ không thể nghi ngờ là kẻ nổi bật trong những người này, chuyện tốt đều chiếm, Viên Đình Sơn cúi đầu liếc nhìn phác đao tâm thường của mình, chính mình dựa vào cái gì, mẹ nó gã chỉ có thể dựa vào chuôi đao này chém ra cái tiên đồi!

Đáng trách.

Đáng trách thì giết.

GiếtI

Lão tử cũng không tin sẽ bỏ mạng ở chỗ này, người chết trứng hướng lên trời cái rắm, chỉ cần lão tử một ngày không sống đủ, mạng của ta ngay cả Diêm vương gia cũng đừng nghĩ cầm đi.

Viên Đình Sơn cắn đoản kích, đang muốn giơ đao nhảy xuống cành cây.

Thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, căng như dây cung.

Đỉnh đầu có người cười ha ha.

Chỉ mành treo chuông, Viên Đình Sơn lập tức muốn liêu mạng một lần.

Người nọ nhẹ nhàng nói rằng: "Đừng hối hận nha."

Viên Đình Sơn quả thực không hề nhúc nhích, không tiếc khí cơ đi ngược chiều, hắn vốn đã bị nội thương khóe miệng thấm ra máu, nhưng đầu óc vẫn cực kỳ tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.

"Không ai mua mạng của ngươi, lười giết ngươi. Chẳng qua ta thấy ngươi chạy tới chạy lui rất thú vị, không muốn ngươi chết sớm như vậy."

Viên Đình Sơn cắn răng hỏi: "Ngươi là ai?"

Không trả lời.

Viên Đình Sơn mạo hiểm ngửa đầu, kết quả chứng kiến một tiểu cô nương ngồi xổm hơi lắc lư trên chạc cây, vác cây hoa hướng dương vàng lóng lánh?

Trên cây dưới tàng cây, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Ngoại trừ một lão đầu dạy ta giết người, ta thường chỉ nói chuyện với người chết hoặc là sắp chết người. Vượt lên trước hai mươi chữ, không chết cũng phải chết. Tự ngươi đếm một chút xem bao nhiêu chữ rồi?"

Thiếu nữ nói vô cùng cứng nhắc, cuối cùng hai bên nhếch miệng lên, coi như là nở nụ cười?

Khí cơ trong cơ thể của Viên Đình Sơn tăng vọt, không chỉ là khóe miệng đổ máu, mà là kinh khủng thất khiếu chảy máu. Nhưng một cái chớp mắt này, đao của gã, tách ra đao mang xanh tím khoảng hơn tấc.

Ngày đó cùng Hiên Viên Thanh Phong thâm nhập Long Hổ Sơn, gặp được một trung niên đạo sĩ thả câu, chỉ có hắn không tim không có phổi ăn sạch trái cây rừng đỏ tươi, ban đầu Viên Đình Sơn lơ đểnh, nhưng sau khi xuống núi lên thuyền, không biết sao truyền tới một thanh âm, là tiếng nói của đạo nhân kia, chỉ nói ba chữ Long khạc nước, nhưng quay đầu nhìn quanh, nào nhìn thấy thân ảnh của đạo nhân kia. Sau đó khí hải trong cơ thể gã bắt đầu cuồn cuộn, dày vò đến tận Huy Sơn, thổ huyết suốt quãng đường lên núi du sơn, sau khi đến thác Lục Diệp gần như là leo đến Long khạc nước tỷ muội với thác Lục Diệp, sau đó dòng nước nâng lên rồi trút thẳng xuống, với khí lực của gã, theo lý thuyết có thể chống đở nửa nén hương đã là cực hạn, kiên trì nữa sẽ tổn thương nội phủ kinh mạch, nhưng gã đã ngồi mười hai canh giờ, huyền diệu không thể tả.

Cảnh giới tiến triển cực nhanh.

Đây là chỗ dựa lớn nhất mà Viên Đình Sơn dám xuất đao đối với đám công tử ca mặc áo gấm cưỡi bạch mã.

Bây giờ chỉ thiếu một quyển bí kíp đao pháp mà thôi!

Viên Đình Sơn vung một đao lên, phân nửa chạc cây của đại thụ che trời cũng bị chặt đứt.

Tiểu cô nương chẳng biết lúc nào đứng ở gần đại thụ, vẫn vác cây hoa hướng dương chướng mắt kia, bình thản nói: "Ah, trướng cảnh giới."

Viên Đình Sơn lần này thực sự bắt đầu chạy trối chết.
Bình Luận (0)
Comment