Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 299 - Chương 309

Chương 309 Chương 309Chương 309

Tên ban đầu của Nhạn Khấp Quan sớm đã bị người ta quên lãng, chỉ vì tiền triều biên tái* thi nhân một câu nam Nhạn đến tận đây khóc tiếng bắc(nam nhạn chí thử khấp bắc thanh), nên có cái tên Nhạn Khấp Quan. Cửa này do trọng binh Bắc Lương canh giữ, lấy tư thế một người đã đủ giữ quan ải, cường ngạnh ngăn cản thông đạo mọi rợ phương bắc xuôi nam. Mây đen áp thành, phong vũ mãn lâu, đại mạc cát bay đá lăn, nhưng xa xa mờ nhạt có thể thấy được sĩ tốt Bắc Lương tiếp tục thao luyện trong bão cát, Bắc Lương tại nơi nghèo khổ này cũng mạnh như Bắc Lương thiết ky đứng đầu thiên, đi xa hơn về phương bắc, tuy đại mạc chiếm đa số, trong đó nhưng cũng có từng mảng đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ, trước Nhạn Khấp Quan hiện tại toàn là hoang vắng cằn cỗi. Một bộ bạch y đứng ở đầu tường, bên tay trái có Điển Hùng Súc với mái tóc rậm dài như hùng sư Tây Vực, bên phải chính là Vi Phủ Thành nghèo kiết hủ lậu như lão hủ nho.

*biên tái; chốt hiểm yếu ở vùng biên cương

Điển Hùng Súc thống lĩnh sáu ngàn thiết phù đồ trọng ky mở cái miệng đầy máu, đứng ở đầu tường nín nửa ngày, rốt cục nhịn không được gầm hét lên: "Tướng quân, bây giờ thiết lập Bắc Lương đạo, đại tướng quân làm Tiết độ sứ đương nhiên là thiên kinh địa nghĩa, ai dám đoạt chức này lão Điển chắc chắn vung phủ bổ hắn ra, nhưng Kinh lược sứ này dựa vào cái gì đến lượt phong châu mục Lý Công Đức đến ngồi? Lão già này bản lĩnh mò tiền tự xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất, nhưng để hắn tới thống trị Bắc Lương? Ta nhổ vào, lão tử nhổ nước bọt vào mặt hắn, lão Điển nói lời tục tĩu, Lý Công Đức có can đảm làm Kinh lược sứ này, ta sẽ mang theo sáu ngàn thiết ky bắt hắn làm thịt!"

Vi Phủ Thành với thân thể và gân cốt yếu ớt, bão cát thổi một cái, ho khan liên tục, giơ lên ống tay áo che mặt, nói hàm hồ không rõ: "Đừng nói bậy bạ. Kinh lược sứ cũng không phải thứ gì hay ho, ai tới ngồi vị trí này cũng không ảnh hưởng đại cục. Nhưng thật ra Giám sát sứ kia, không biết bên triều đình sẽ phái tên không sợ chết nào nhậm chức"

Điển Hùng Súc quát: "Vi phu tử ngươi con mẹ nó chính là nghèo chú ý, Kinh lược sứ này sao không phải là thứ tốt hả, quan lớn thứ hai tại Bắc Lương đạo, không nên là tướng quân chúng ta đi làm sao?"

Vi Phủ Thành giơ giơ tay áo, bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi có khí lực lớn trí tuệ lại không phát triển gia hỏa, nếu như chức Kinh lược sứ để Từ tướng quân đi làm, lúc này mới xảy ra đại sự. Giả sử triều đình có ý định như vậy, mà đại tướng quân không từ chối. . "

Vi phu tử nói được nửa câu, không nói tiếp nữa, nheo mắt lại nhìn hướng mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Điển Hùng Súc ngạc nhiên nói: "Đến cùng là có ý gì, vi phu tử ngươi cũng không phải không biết đầu của lão Điển khi còn bé cho ngựa đá, không có tác dụng, chỉ cần động não thì não sẽ đau."

Đây cũng là sự thực, chính tam phẩm võ tướng Điển Hùng Súc tuổi nhỏ đã có sức lực lớn không gì sánh được, một lần ở trên đường quật ngã ngựa, kết quả bị ngựa lớn nổi điên xoay vó đạp, không nói trên người, đầu bị đạp rất mạnh, không chết cũng đã là kỳ tích. Tuy nhiên Bắc Lương ai cũng lòng biết rõ, đầu óc của Điển tướng quân cùng có liên quan đến bị ngựa đạp qua hay không.

Vi Phủ Thành bị tên lưu manh vô lại này trêu đùa không nói, sau khi cân nhắc từng câu từng chữ sẵn trong đầu, mới chậm rãi nói: "Ngươi hy vọng tướng quân đi Lương Châu thành làm Kinh lược sứ , quanh năm chỉ giao tiếp cùng công văn, mặc kệ tất cả quân vụ của Bắc Lương?”

Điển Hùng Súc ngạc nhiên, nói: "Cái này. . "

Bạch y Trần Chi Báo luôn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ quay đầu nhìn về một tiểu tướng Bắc Lương mới được lên chức nhất.

Họ Xa tên Dã, xuất thân Bắc Mãng, cũng là nô tịch đê tiện nhất, cung mã thành thạo, am hiểu quyền thuật, vốn là một tử sĩ do quý tộc nuôi dưỡng, ở bên Bắc Mãng phạm vào tội lớn ngập trời, nên phải chạy thẳng về phương nam, một người một ngựa một cung liên tục giết hơn hai mươi tên Bắc Mãng lang ưng sĩ, Lang Nha Binh này chỉ đứng ngay sau đệ nhị đẳng dũng sĩ Đại Hổ Bí của Bắc Mãng, cũng ngang cơ với Bắc Lương thiết sĩ, cần biết thiết sĩ sàng chọn tàn khốc cỡ nào, phân phát một chiếc Hoàng Lư đoản nỏ hoặc là thiết thai ngạnh cung, hai mươi mũi tên, một thanh Bắc Lương đao, mang theo lương thực trong ba ngày, năm người một ngũ, bị ném vào lãnh thổ một nước tại Bắc Mãng, mỗi người có thể cắt sáu thủ cấp của quân sĩ Bắc Mãng, mới có thể trở về, từ đó về sau còn có khảo hạch bộ chiến ky chiến đấu, Bắc Lương thiết sĩ chỉ có 900 người. Sau khi Xa Dã nương tựa Bắc Lương quân, gia nhập vào thám báo, lập tức trở thành lưu nỏ thủ trảm thủ nhiều nhất, năm ngoái theo Trân Chi Báo tự mình dẫn sáu trăm ky đánh bất ngờ thành Bạch Nhật của Bắc Mãng, một mũi tên bắn xuyên qua một vị hoàng thất Bắc Mãng dò xét biên phòng, lúc tiểu tử này cùng Trần Chi Báo trở về, trên đuôi treo ước chừng ba chục ngàn thiết ky Bắc Mãng!

Tính chính xã, Xa Dã năm nay cũng chỉ mới mười chín tuổi.

Xa Dã người khoác ngân giáp, tay nâng mũ giáp, bão cát đập vào mặt, nhưng bất động.

Trần Chi Báo khẽ ngoắc một cái, ý bảo Xa Dã tiến lên hai bước, song song đứng ở đầu tường, mỉm cười nói: "Ngươi nói thời tiết này sẽ mưa không?"

Điển Hùng Súc võ vỗ trán, tướng quân cũng thiệt là, có thời gian hỏi cái chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, còn không bằng nói với lão Điển xem Kinh lược sứ rốt cuộc là chuyện gì chứ.

Vi Phủ Thành dùng ngón cái xoa xoa chân mày, cười không nói.

Trẻ tuổi Xa Dã lắc đầu nói: "Hồi bẩm tướng quân, sẽ không."

Trân Chi Báo ừ một tiếng, kế đó lần thứ hai trâm mặc.

Tính của Điển Hùng Súc không chịu nổi tịch mịch, bèn xuống đầu tường ra ngoài thành thao luyện đám con rùa kia.

Chợt, trong đám mây đen rất nặng lộ ra một khe hở, một luồng nhật quang phóng đến đầu tường, chiếu rọi ở trên người bạch y Trần Chi Báo cùng thám báo Xa Dã, bởi vì Trần Chi Báo mặc ngân giáp, nhất thời vàng chói lọi, như một tôn thần binh thiên tướng.

Lúc này, hai đầu Ẩm Mã hà ở ngoài thành năm sáu dặm, tru lên rung trời.

*Ẩm Mã hà: sông Ẩm Mã là một phụ lưu dài 386,8 km của sông Tùng Hoa thứ hai ở trung tâm tỉnh Cát Lâm của Trung Quốc, nằm ở Mãn Châu

Trên Ẩm Mã hà quanh năm có treo hơn một trăm cái xích sắt, giờ khắc này toàn bộ sĩ tốt phân ra đứng ở hai bờ sông, năm mươi người đấu với năm mươi người, đang kéo col

Mặc kệ sĩ tốt giáo úy, mặc kệ trời đông giá rét hay mặt trời chói chang, toàn bộ cũng để nửa thân trần, da thịt trần trụi, thời điểm tháng sáu tháng bảy ra đây kéo có một hai lần, da cũng phải nổ tung vì nóng, giờ sắp vào Thu, coi như là là vận khí tốt. Nhưng tiếp qua mấy tháng, mới gọi là thảm nhất, dựa theo quân quy Bắc Lương, người thua kéo co sẽ bị phạt thế nào? Đó chính là cả người mang xích sắt đều bị đối phương kéo vào trong sông, mùa hè có thể coi như tắm rửa, còn đến mùa đông lạnh, rơi vào trong sông có thể thoải mái được sao? Bắc Lương quân có không ít bè phái, Đại Trụ Quốc cũng không quản chuyện này, nhưng cấm một mình dùng binh khí đánh nhau, đây là thiết luật, xảy ra tranh chấp, được, hoặc là đi thao trường nghiêm khắc đánh một trận, hoặc là mỗi bên mang năm mươi người tới nơi này kéo co.

Lúc một lão nhân lưng còng cùng Bạch Hùng Viên Tả Tông đi tới bờ Ẩm Mã hà, máu của tất cả những đại lão gia cởi trần sôi sục ngay lập tức.

Trời ơi, đại tướng quân đến rồi!

Kéo co giành thắng lợi vốn không nói tới hòa khí, đại tướng quân từ kinh thành trở về Bắc Lương, con mẹ nó người nào chịu mất mặt như vậy! Từ Kiêu vẫn chưa mặc áo giáp chắp tay đi tới gân một đội năm mươi binh sĩ Bắc Lương, cười tủm tỉm, không nói không rằng, chỉ nhìn xích sắt kéo ngang sông.

100 sợi xích sắt, dân có người bị rơi vào sông.

Trọn sau một nén hương, chỉ còn lại có sợi xích sắt luôn vắt ngang Ẩm Mã hà bên người Từ Kiêu!

Từ Kiêu tận mắt chứng kiến 100 người ở hai bờ sông đã có hơn phân nửa đều là máu tươi đầy tay.

Gào thét đã lộ ra khàn khàn.

Tả ngạn có người hô: "Triệu Thiết Trụ, con mẹ nó ngươi khi còn bé không bú sữa đúng không, đứng lên cho lão tử!"

Bên phải bờ liền kêu: "Chỉ cần tay không gấy, đều cố chống đỡ cho lão tử! Kẻ đầu tiên lười biếng, lát nữa về đến quân doanh lão tử không để yên cho cái mông của ngươi!"

"Vương Bát! Ngươi thật coi mình là Vương Bát rụt đầu rồi? Gia tăng kình lực, tiểu tử ngươi không phải được xưng có thể giương được cung nặng 3 thạch sao, lần này thắng đám đồ con rùa đối diện kia... "

"Hoàng Quỳnh, con mẹ ngươi mới là đồ con rùa !"

Người nào đều không ngờ rằng, xích sắt lại bị hai nhóm người mạnh mẽ kéo đứt!

100 người toàn bộ nằm trên mặt đất, một ngón tay cũng không nhúc nhích được, đều là máu tươi đầy tay.

Từ Kiêu cười nói: "Tốt."

Không biết người nào thứ nhất hô lên, hết thảy sĩ tốt còn có thể nhúc nhích đều quát lớn: "Đại tướng quân vạn tuết"

Vạn tuết

Lão nhân lưng còng kia không ngăn cản.

Lão không nói, kẻ nào lại dám đi kinh thành mách lẻo?

Từ Kiêu xoay người nhìn phía đầu tường, lẩm bẩm: "Đứng cao như vậy làm cái gì."
Bình Luận (0)
Comment