Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 301 - Chương 311: Điện Hạ Họ Từ

Chương 311: Điện hạ họ Từ Chương 311: Điện hạ họ TừChương 311: Điện hạ họ Từ

Hai chiếc lâu thuyền đối địch của Thanh Long Khê sau khi tính toán được độ sâu chìm xuống nước sau bị thiếu niên khô vàng kia đạp lên thì đều tâm linh tương thông chậm tốc độ lại, tư thuyền Hiên Viên gia là muốn lặng lẽ tăng tốc độ để lưu đôi huynh đệ tướng mạo khác nhau kia lại trên thuyền. Chiếc thuyền phía trước kia tất nhiên sẽ không để cho nó như ý được, trong lúc nhất thời tình thế lại giương cung bạt kiếm, nhưng Hiên Viên Thanh Phong chỉ thấy thiếu niên hai tay khô vàng như sơn trúc kia không chút quan tâm nào mà ôm họ Từ ván giường đến gắt gao mà không chịu buông tay.

Hiên Viên thế gia xưng hùng võ lâm Đông Nam, có tư cách lưu lại tại lâu thuyên đều là tinh nhuệ, hai gã kiếm sĩ sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Hiên Viên Thanh Phong liền tung ra hai thanh lợi kiếm như là du long mà đến, vừa ra tay liền đâm thẳng vào sau lưng tên thiếu niên thanh thế kinh người kia. Hai người cố gắng muốn dùng một kiếm xuyên thủng hai huynh đệ như kẹo hồ lô rồi đóng định ở trên lan can thuyền để hạ mã uy* đám ngoại nhân chọc giận Hiên Viên tiểu thư kia. Hai mạng người, đối với Hiên Viên mà nói tính là gì? Mấy năm nay, vì sao Kiếm Châu Thứ Sử phủ dưới sự kiêm chế của Quảng Lăng Vương lại có thể hoạt động không trở ngại? Còn không phải bởi vì có Giao Long hùng cứ Huy Sơn năm trăm năm dốc sức ủng hộ sao? Nếu không thì tú tài gặp phải binh lưu manh thì đã sớm bị phiên vương cường thế Triệu Nghị chèn ép đến mức không bằng chó nhà có tang rồi, vì cùng có lợi với quan phủ Kiếm Châu nên Thứ sử Kiếm Châu được gửi ở dưới trướng quân đội Quảng Lăng cũng không phải người tâm thường, lão cấp cho Hiên Viên quyền hạn tiện lợi cực lớn, đối với thủ đoạn Cổ Ngưu Đại Cương tận hết sức diệt trừ kẻ đối lập lão cũng đều âm thầm ủng hộ, nếu không Huy Sơn làm sao có thể bồi dưỡng được một chi ky binh tư nhân hai trăm người trước mắt triều đình được?

(* Ám chỉ việc đánh hoặc dọa nạt đối phương ngay từ đầu để thị uy. )

Hiên Viên Thanh Phong nhíu mày, nàng rõ ràng thấy họ Từ chỉ xoa xoa đầu thiếu niên mà tựa hồ không giật mình phát giác với hai kiếm kia, điều này không phù hợp với phong phạm nhát gan như chuột của người này.

Hoàng Man Nhi tuy nói tâm khiếu không mở, nhưng khứu giác đối với nguy cơ chỉ sợ còn ở trên Viên Đình Sơn. Khi hai kiếm kia đánh úp lại, cậu lại không dùng động tác xảo diệu mà chỉ xoay người, tay không tấc sắt mà dùng hai tay cầm lấy mũi kiếm, kiếm sĩ lập tức phát lực muốn cắt nát bàn tay thiếu niên vô tri này. Hoàng Man Nhi có khuôn mặt dữ tợn như kim cương trợn mắt đáng sợ, đột nhiên vặn một cái, nhẹ nhàng vặn thân kiếm như vặn cây lau sậy, rồi lại kéo một cái, rồi đạp bước xông lên phía trước. Hai gã kiếm sĩ tướng tài kia hơi do dự một chút nên không kịp buông Ly Kiếm khỏi tay bị lôi cậu đến trước mặt, vung hai quyền ra, nện lên ngực, lồng ngực hai kiếm sĩ bị nổ tung thành một đoàn huyết vụ nồng đậm, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, thi thể giống như diều đứt dây thẳng rơi xuống sông!

Mấy tên tử sĩ Hiên Viên còn lại vốn đang xem kịch thấy tình thế không ổn, vì phải hộ vệ Hiên Viên Thanh Phong vẫn đang ngơ ngác đứng ở đầu thuyền nên không thể không cắn răng tiến lên. Kết quả là thiếu niên bị thanh kiếm đâm vào mi tâm kia hắc hắc cười, nâng hai tay lên, quần áo trong nháy mắt phồng lên, mọi người chỉ thấy thanh kiếm kia ở giữa hai người cong thành một vòng cung lưỡi liềm, quả nhiên là nó không đâm vào mi tâm chút nào. Rồi người thanh niên đó nhấc đầu gối lên, dồn trọng tâm vào chân phải, xoay gót chân phải về phía trước, xoay đầu gối trái vào trong, mu bàn chân duỗi ra ngoài, bắp chân tựa như roi sắt mà đột ngột vung ra, lực truyền tới mu bàn chân, động tác liền mạch lưu loát. Chiến quả chính là khi người thiếu niên này hạ chân xuống đất, thân thể tên tử sĩ kia vẫn còn giữ lại tư thế xông lên phía trước nhưng đầu lại bay lên không trung cao mấy trượng rồi. Thiếu niên đưa tay đẩy thi thể không đầu ra, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Thanh Phong giờ đã trắng bệch cả môi, mấy tên tử sĩ biết rễ biết ngọn hai mặt nhìn nhau, chúng đều nhìn ra khiếp sợ cùng sợ hãi từ trong mắt đối phương, khó trách con quái vật này có thể đạp một cái mà lay động được cả thuyên, Long Tượng lực không đi nói, tốc độ xuất kích cũng cực nhanh, đáng chết chính là, thiếu niên này lại có thể phách Kim Cương Bất Hoại trong truyền thuyết nữa.

Trong tĩnh mịch, phá vỡ cục diện bế tắc chính là hai con linh dị hung thú, chúng đang lần lượt nhảy qua mặt sông, toàn thân đỏ thẫm, toàn thân mặc giáp treo vảy, kéo theo một cái đuôi, từ trên thuyền phía trước nhảy lên thuyên Hiên Viên Lâu, chân trước chứng vừa vặn bắt được lan can thuyền, giãy giụa mấy cái vất vả lắm mới ngồi xổm được trên lan can, rồi lại giương răng múa vuốt.

Tĩnh mịch bên trong, phá vỡ cục diện bế tắc là hai đầu lần lượt phóng qua mặt sông linh dị hung thú, toàn thân đỏ thẫm, toàn thân mặc giáp treo vảy, kéo lôi lấy một đầu cái đuôi, lúc trước đầu thuyền trên nhảy đến Hiên Viên lâu thuyền trên, trước trảo vừa vặn bắt lấy mạn thuyên, mấy cái giấy giụa, vất vả biết bao ngồi chồm hổm ở lan can trên, nhe nanh múa vuốt.

Thân thể thiếu niên kia nghiêng về phía trước, phát ra một tiếng rống giận.

Hiên Viên Thanh Phong bị dọa đến mức lảo đảo lui lại.

Một lão đạo lôi thôi bên ngoài lâu thuyên chống bè mà đến, vừa hay lại bị cái đầu người kia rơi trúng, lão rất không khách khí cầm gậy trúc đập nó bay ra giữa sông, chậc chậc nói: "Long tượng đá đạp, lừa lùn ngựa xấu làm sao mà chịu nổi?"

Lão đạo sĩ dùng sức vươn cổ giống như một con rùa ngàn năm mà hô: "Điện hạ, sắp đến Tiêu Dao quan của lão đạo rồi."

Triệu Hi Đoàn do dự một chút rồi cười nói: "Nói với Hiên Viên Đại Bàn một tiếng, đừng làm rùa đen rụt đầu nữa, không xuất quan thì chờ hang ổ bị dỡ xuống đi."

Từ Phượng Niên không hề để ý tới Hiên Viên Thanh Phong, hắn không kéo Hoàng Man Nhi về thuyền lớn mà nhảy xuống bè trúc, hai đầu Hổ Quỳ theo sát phía sau, nhãn lực của Kim Cương hiển nhiên không bằng tỷ tỷ Bồ Tát, trực tiếp nhảy vào trong nước, bắn lên vô số bọt nước, trên bè trúc Bồ Tát thấy đệ đệ ở trong nước sông vui vẻ, cũng nhảy xuống theo. Từ Phượng Niên cười híp mắt nói: "Lão đạo, bản thế tử chưa từng nói đến Huy Sơn đập phá nha, ngươi ồn ào cái gì? Là định dẫn họa thủy từ đông sang tây sao?"

Lão thiên sư vô danh tịch mịch nhất trong phủ Thiên Sư cố ý kinh ngạc một tiếng, sợ thế tử Bắc Lương tính tình ngoan ngoãn này sẽ trở mặt không nhận người. Nói thật, lão đạo Triệu Hi Đoàn thân là nhị thiên sư của Đạo Đô tiên phủ, ở thiên hạ đạo thống tư lịch bối phận có thể nói là siêu nhiên ba mươi ba ngày. Long Hổ Sơn cùng Bắc Lương cũng cách ngàn vạn dặm, lão đạo nhân này sóng gió gì mà chưa từng thấy qua chứ, trước kia ở trên địa bàn Bắc Lương không ngại kề vai sát cánh với hậu bối này cũng chưa chắc vì thật sự sợ Từ Kiêu của Đại Trụ quốc, chẳng qua vốn tính tình của lão là tiêu dao tán đạm, lúc còn trẻ cũng là tính hào ham rượu khinh cuồng phi phàm, chân chính là ít có dật tài, chí khí phóng khoáng, nếu không cũng không đến mức cầm kiếm đi nước từ thân đi xa, vừa xuống núi là có thể đi suốt hai mươi năm không trở về Long Hổ. Gặp phải thế tử điện hạ bất cần đời không câu nệ lễ pháp, xem như có chút đối vị, nếu đổi lại là hai đứa cháu trai Triệu Đan Hà Triệu Đan Bình, một vị Vũ Y Khanh tướng, một vị Thanh Từ Tể tướng, nếu ở cùng với thế tử Từ Phượng Niên như thế nào cũng sẽ không có thái độ như thế.

Từ Phượng Niên nhìn Hoàng Man Nhi cười ngây ngô, ngẩng đầu nhìn về phía lão đạo sĩ, kinh hỉ nói: "Không Sợ nước nữa sao?”

Lão đạo gật đầu nói: "Đã sớm không sợ, Tiêu Dao Quan ở ngay bên dòng suối Thanh Long. Lão đạo nói với hắn dọc theo dòng suối đến Huy Sơn Long Vương Giang vào sông Phù Giang, đi thẳng về phía bắc, rẽ vào tám trăm dặm Xuân Thần Hồ, là sẽ gân đến Bắc Lương. Nói với hắn ca ca của ngươi vào thu sẽ đến Long Hổ Sơn, Long Tượng không có việc gì thì đi bên dòng suối chờ ngươi, chờ đợi hồi lâu rồi cũng sẽ không sợ nước nữa."

Từ Long Tượng đánh một chưởng vào trong nước, một con cá lớn bị chấn bay ra khỏi mặt sông, năm trảo cậu như móc câu bắt lấy con cá rồi tranh công nhìn về phía ca ca, nhếch miệng cười ngây ngô.

Từ Phượng Niên sờ sờ đầu Hoàng Man Nhị, lắc đầu cười nói: "Nhập gia tùy tục, ăn chút đồ chay là được. Thả cá ra."

Hoàng Man Nhi thả con cá bị gõ hôn mê vào lại trong nước, kết quả bị một con Hổ Quỳ đuổi theo bè trúc nuốt ngay xuống bụng. Từ Phượng Niên đột nhiên hỏi: "Long Hổ Sơn các ngươi có một lão đạo sĩ tên là Triệu Hoàng Sào, loại tiền bối rất già không?”

Lão đạo Triệu Hi Đoàn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Chân nhân trăm tuổi ở trên núi bế quan tu Đại Hoàng Đình cũng có không ít, nhưng không có ai tên là Triệu Hoàng Sào."

Một thuyền một bè thong dong mà lên, Hiên Viên lâu thuyền thì chật vật quay đầu, trở về bến tàu Huy Sơn.

Hiên Viên Thanh Phong đứng ở cửa sổ khoang thuyền, môi xanh mét, thân thể run rẩy, không phân biệt được là sợ hãi hay là tức giận. Nàng không phải người mù, tuy rằng thiên phú võ học của bản thân bình thường, nhưng trí nhớ của nàng lại vô cùng tốt, ở trên Huy Sơn cũng nổi tiếng, chiêu số phức tạp hơn nữa cũng có thể đã gặp qua là không quên. Trên Huy Sơn nói dễ nghe một chút, chính là tam giáo cửu lưu chọn tài nạp hiền, nói khó nghe một chút là ngư long hỗn tạp tàng ô nạp cấu, gia tàng thư cực phong của Hiên Viên, tông phái nhà khác coi là bí kíp mật điển trân bảo, Vấn Đỉnh các ở Huy Sơn Cổ Ngưu Đại Cương nhiều vô số kể, luận số lượng tàng thư thì chỉ kém hơn so với kho vũ khí của Bắc Lương mà thôi. Viên Đình Sơn nói muốn cưới nàng làm vợ, thì cũng chỉ coi nàng là đường tắt Chung Nam để lên đỉnh võ đạo, mặc dù không thể tiến vào Vấn Đỉnh Các thì chỉ cần Hiên Viên Thanh Phong đầy bụng cẩm tú chính miệng truyền thụ, thì tất cả vấn đề khó khăn đều sẽ được giải quyết dễ dàng. Hiên Viên Thanh Phong sao có thể nhìn không ra thiếu niên khô vàng kia đáng sợ thế nào chứ, hai chân đạp thuyền, có lẽ một tòa Huy Sơn to như vậy mà có thể giày vò ra thanh thế to lớn này thì không vượt qua mười người, nếu như cộng thêm việc Kim Cương Bất Hoại dùng mi tâm chống mũi kiếm kia thì số lượng người có thể làm được cũng chỉ còn một bàn tay mà thôi!

Cái này thì cũng thôi đi.

Điện hại

Từ ngữ xa lạ này khiến Hiên Viên Thanh Phong kinh hồn bạt vía. Sau khi Xuân Thu định đỉnh, từ thế tử trong vương triều tuy có xu thế tràn lan, chỉ cần là con trai trưởng của Hào Van Đệ, hoặc là một số thứ tử đều có tư cách đảm đương xưng hô này. Nhưng hai chữ điện hạ kia thì lại càng hiếm lạ trân quý hơn, chỉ có tôn thất hoàng tử công chúa mới có thể được từ hậu tố là điện hạ này. Vương triều đông nam bộ, dựa theo luật pháp cũng chỉ có con cháu long mạch của Quảng Lăng đại phiên Triệu Nghị có thể tính là điện hạ, dưới gối Triệu Nghị là ba trai sáu gái, thế tử Triệu Phiêu, chưa thế tập lập phiên. Nói đến đây thì cũng kỳ quái, chắc là ứng với thiên đạo báo ứng, mà kẻ háo sắc như mạng - Triệu Nghị tuy đã bắt cướp vô số mỹ nhân, vượt qua quy củ mà có tận một chính sáu bảy vị vương phi, tư sắc đều là chim sa cá lặn, nhưng con cái sinh ra lại đều giống như Triệu Nghị - người nào cũng tai to mặt lớn, mập mạp như heo, không kế thừa được chút dung mạo nào của các vị vương phi. Thế thì... cái tên gia hỏa được lão đạo Long Hổ xưng là điện hạ kia, là ai? Thân phận điện hạ, cơ hồ đã là không thể nghi ngờ, không phải con cháu phiên vương, ai dám mang theo giáp sĩ bội đao tinh nhuệ cầm nỏ mà xuất hành? Cho dù là Quảng Lăng Vương Triệu Nghị quyền thế ngập trời, cũng sẽ không đem nhược điểm bực này chủ động giao cho triêu đình, con cái ra vương phủ du ngoạn so với gia tộc bình thường quả thực là còn xe nhẹ giản đơn hơn.

Điện hạ họ Từ 2

Hiên Viên Thanh Phong mặt không còn chút máu.

Hiên Viên dù sao cũng là thế gia đứng đầu, tin tức linh thông, nàng cũng nghe nói về đích trưởng tử của Vương Từ Kiêu khác họ, năm đó vì trốn tránh gả vào nhà Thiên Tử nên liền du lịch ba năm mới trở về Bắc Lương. Lần này chẳng biết vì sao lại xuất hành lần nữa, trước đó không lâu mới gây họa ở Giang Nam đạo bên kia, mấy ngàn sĩ tử Quốc Tử Giám kinh thành kêu gào yêu cầu Hoàng đế bệ hạ hạ chỉ xuống Giang Nam, nếu không sẽ phạm vào quốc pháp, đáng tiếc người tháo đi danh hiệu Đại Trụ quốc Đồ vẫn thánh quyến vô song như cũ, che chở vị thế tử điện hạ kia đến lông tóc không tổn hao gì. Ngày nào Bắc Lương Vương ở kinh thành, thì ngày đó sẽ không có một gã quan viên tứ phẩm trở lên nào dám can đảm buộc tội mà chỉ có đám bạch thân sĩ tử của Quốc Tử Giám khóc lệ huyết thư mà thôi, căn bản chỉ là trò cười. Hiên Viên Thanh Phong đến nay vẫn không quên thế hệ trước của Huy Sơn nói về khí diễm của thiết ky Bắc Lương đồn trú dưới chân Long Hổ sơn, lúc ấy căn bản không phải gia tộc mình trượng nghĩa, mà thật sự là sau khi móng sắt san bằng Long Hổ, thì sẽ là môi hở răng lạnh, Hiên Viên cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, thế nên không thể không kiên trì đứng cùng trận doanh với đạo sĩ Long Hổ sơn.

Nếu thật sự là thế tử Bắc Lương, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Muốn nàng nuốt xuống ngụm ác khí này thì còn dễ nói, nhưng vạn nhất tên khất cái biến thành điện hạ của họ Từ kia đến Huy Sơn hưng sư vấn tội, gia tộc mình sẽ xử trí như thế nào? Phụ thân nhu nhược, khẳng định sợ tới mức không dám tranh chấp, dòng đích trưởng những năm này bởi vì thế lực của phụ thân suy yếu nên cánh chim ít đến đáng thương, mấy dòng còn lại cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng sao? Vốn là thanh âm trong tộc muốn gả nàng cho lục tử Triệu Nghị bởi vì Tống Khác Lễ đến mà đã hơi yên lặng, nhưng một khi bị thúc thúc Hiên Viên Kính Ý ngửi được cơ hội này thì làm sao mà hạ thủ lưu tình được nữa đây? Ai mà không biết vị thúc thúc này từng công khai đùa giỡn mẫu thân nàng rằng "Sủi cảo có ngon, nhưng cũng không ngon bằng chị dâu" chứ? Mà phụ thân chỉ biết đóng cửa đọc sách, đối với chuyện này nào có nửa câu tức giận? Truyện cười như vậy còn ít sao?

Mới dừng thuyên cập bờ, Hiên Viên Thanh Phong đã thất hồn lạc phách đi ra khoang thuyền.

Bỗng một thuyền lá lênh đênh lao nhanh đến.

Lão nho sinh tóc mai sương trắng xẹt qua sông lớn, bay xuống đầu thuyền.

Cái thuyên nhỏ tràn ngập linh khí chậm rãi tựa ở bờ sông.

Nhìn thấy lão nhân - người duy nhất trong gia tộc thương lòng xót mình, nước mắt Hiên Viên Thanh Phong bỗng chốc tuôn rơi.

Lão nhân đeo một thanh cổ kiếm hiền lành nói: "Ai dám khi dễ cháu gái ta? Là tiểu tử nhà ai, gia gia giúp ngươi giáo huấn hắn”"

Hiên Viên Thanh Phong cúi đầu không nói.

Lão nhân mỉm cười nói: "Cũng không phải là thế tử Bắc Lương đến Kiếm Châu đấy chứ? Vậy thì phiền toái rồi."

Hiên Viên Thanh Phong ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn.

Lão nhân này chính là Hiên Viên quốc khí mới trở về sau khi luận kiếm ở kiếm trì Đông Việt, có lời đồn lão có thể ngự kiếm lấy đầu trong khoảng cách mười trượng, kiếm pháp ở Đông Nam là hạc giữa bầy gà, cho dù là kiếm trì Đông Việt có kiếm trủng uy nghiêm chỉ kém Ngô gia, cũng phải coi lão là mối họa số một trong lòng.

Lão nhân ngạo nghễ nói: "Thế tử Bắc Lương thì sao, có thể khi dễ cháu gái ta sao? Ta ngược lại muốn xem Lý Thuần Cương một tay kia còn có thể lấy kiếm mở Thiên Môn nữa hay không đây!"
Bình Luận (0)
Comment