Chương 153: (2)
Chương 153: (2)Chương 153: (2)
Đứng dưới cửa, nhìn tờ phù chú do Long Hổ Sơn Triệu Đan Bình đích thân nhấc bút viết, vị lớn hoạn quan này khẽ nhúc nhích môi, nói 4 chữ không người nào có thể nghe thấy,'Chữ như gà bới."
Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại sắp mưa xối xả nữa đây, thật đáng tiếc cho những bông hoa đào đỏ tươi, những nụ xanh mới chớm nở, yên lặng cầm ô quay người đi trở về. Đến canh tư, gần sát khắc lậu phòng*, một lão hoạn quan Trị Điện giám vội vã cầm bảng canh giờ chữ vàng đáy xanh chạy về hướng phòng canh cổ, dọc theo đường đi đám đại tiểu thái giám thấy vậy, mặc kệ thân phận, đều phải nghiêng người đứng thẳng, tỏ vẻ tôn sùng, cho dù thái giám trong phòng chưa đóng cửa nhìn thấy cũng phải đứng dậy. Công việc Thái giám này buồn tẻ và vô vị trong mắt thế nhân, thật sự là có quá nhiều quy củ cùng chú ý, đã từng có một đại thái giám đang nhận được nhiều thánh ân đụng phải hoạn quan Giá Trị Quan, làm lỡ gõ canh, tên đại thái giám kia đang nắm được chưởng ấn của Ngự mã giám, hoạn quan đang làm nhiệm vụ bị cắn ngược một cái, đánh chết tươi, sau đó bị Hàn Điêu Tự biết được, không chỉ có tên thái giám này đang nắm giữ quyền lực cực lớn, kể cả Ngự mã giám cai quản thái giám đều bị tư hình lột da, mà đợi đến khi chuyện lớn này khiến đại thần trong triều đình đều sợ hãi, hoàng đế bệ hạ đã quen chuyện quốc sự gì cũng phải làm, cũng chỉ cười trừ, đối với tố cáo của Ngự Sử ngôn quan Tuyết Phiến Nhất Bàn, lấy bốn chữ chuyện nhà quả nhân bác bỏ.
Lúc này, lão hoạn quan tiến về phòng canh cổ chuyển bảng canh giờ vốn đang đắm chìm trong cung kính lễ nhượng của tất cả thái giám, thấy từ trong góc xuất hiện bộ đồ mãng xà đỏ thẫm vùng mái đầu bạc trắng, trong nháy mắt tóc nổ tung, không dám dừng lại, chỉ khom lưng cúi đầu, đi nhanh thu nhỏ bước, nhưng bước nhanh, càng khiến tốc độ không tăng ngược lại giảm. Thái giám có mái tóc bạc mặc y phục hồng mãng xà hơi nghiêng vai, hai hoạn quan có thân phận khác biệt trời vực lúc đó gặp thoáng qua, lão hoạn quan từ đầu đến cuối ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Trời ạ, lão làm sao không sợ, năm đó vị tân hoàng tử thất lạc dân gian kia vào cung, chính vị này đã liên tục giết hơn bốn trăm tên thái giám dám lén nghị luận thân phận của hoàng tử, trong đó có thủ lĩnh thái giám vốn là tâm phúc của cục Binh Khí một trong hai mươi bốn nha môn.
*khắc lậu: #llšã: hay còn gọi là lậu khắc, đồng hồ nước, là đồng hồ giọt nước của Trung Quốc cổ đại, do hoạn quan điều hành
*canh cổ: Theo quan niệm của nhà Minh, tất cả các hoạn quan có tội sẽ bị đày đi thi hành công vụ. Năm người thay phiên nhau canh giờ ở tháp cổng Huyền Vũ mỗi đêm. Ví dụ, sau một lần canh gác chỉ có một người lên lầu, không được phép bật đèn, dù mưa hay nắng.
Vị hông mãng xà thái giám này bàn tay dính đây máu tanh, dĩ nhiên chính là kẻ đứng đầu mười vạn hoạn quan, một trong vương triều tam hại cùng Nhân Đồ Từ Kiêu cùng Hoàng Tam Giáp - Nhân Miêu Hàn Điêu Tự.
Năm tiếng trống canh vang lên, cũng chính là tảng sáng rồi.
Tiếng nước đầu tiên chảy ra từ Phòng Khắc lậu lúc cửu khắc, lập tức có tiểu thái giám đi đứng linh hoạt chạy tới cửa cung bẩm báo đã tảng sáng. Nghìn vạn ngọn đèn lồng màu đỏ lớn lung gân như là trong nháy mắt cùng treo thật cao, chiếu sáng trưng cả tòa hoàng cung, tràn đầy sinh khí. Hàn Điêu Tự nhẹ nhàng đi ở trong đó, đến khi tiếng nước thứ hai tới, lão vừa vặn một bước không kém đi tới ngự tiền hoàng đế, sau khi vào điện, vẫn luôn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày vàng tím giao nhau xuất từ Thượng Y Giám, trừ màu sắc ngụ ý huân quý, cũng không khác gì giày bông của gia đình bình thường. Bên trong phòng có phụng ngự tịnh nhân hầu hạ nam tử kia mặc vào chính hoàng Long bào, nam tử nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng cười ôn hòa,'Cốc vũ mưa xuống, vạn vật thanh tịnh minh khiết, là dấu hiệu tốt."