Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 77 - Chương 77: Trâu Già Gặm Cỏ Non (2)

Chương 77: Trâu già gặm cỏ non (2) Chương 77: Trâu già gặm cỏ non (2)Chương 77: Trâu già gặm cỏ non (2)

Từ Phượng Niên nói ngay vào điểm chính: "Lục Châu thượng sư muốn song tu cùng ta?"

Hòa thượng Long thủ thần sắc bình tĩnh, nhẹ gật đầu. Hòa thượng này nói đến song tu, mặt không đổi sắc, khiến cho Thế tử Điện hạ vô cùng đào hoa cảm thấy rất hoang đường, Hồng Thự cùng Thanh Điểu đều trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Từ Phượng Niên nghi hoặc hỏi: "Tất cả Mật Tông thượng sư không tu nam nữ song thân tu pháp, thì không thể thành tựu pháp thân phật báo thân phật?"

Vị hòa thượng trung niên khoác cà sa đỏ thẩm vẫn biểu tình chất phác, trả lời có nề nếp: "Chỉ những người đã được giải thoát khỏi mới có thể tu thành Vô Thượng Du Già, Vô Thượng Du Già đã giải phóng các năng lực tối cao."

Từ Phượng Niên đau đầu, hỏi: "Vì sao tìm ta?"

Hòa thượng lắc đầu, rõ ràng lão cũng không biết nguyên nhân cụ thể.

Kể từ đó, Từ Phượng Niên chỉ có đầu bị cánh cửa nhà xí kẹp mới đến Lạn Đà Sơn, 42 tuổi, đối với Bồ Tát chỉ là thời gian trôi qua trong chớp mắt, nhưng đối với nữ tử nhân gian mà nói, thực ra không nhỏ. Bảo dưỡng dù tốt đến đâu, cũng không phải Từ Phượng Niên có thể tiếp nhận.

Thứ hai, Mật Tông tam giáo Hồng - Hoàng - Bạch những năm gần đây đấu tranh càng ngày càng kịch liệt, đã có bí lục nói ràng Lục Châu thượng sư song tu liền có thể đại viên mãn, thế lực càng lớn, hai giáo hội Bạch - Hoàng thế lực mạnh hơn sẽ ngồi im để Hồng giáo phái thu được loại công đức vô lượng oanh động Tây Vực này sao? Nói không chừng Từ Phượng Niên còn chưa tới Lạn Đà Sơn, đã bị các hòa thượng rút gân lột da, phải biết rằng trong sử sách không hiếm chuyện một số Mật Tông thích sử dụng đầu khô lâu đã lột bỏ thiên linh cái làm pháp khí đuổi quỷ gọi hồn, còn như xương người áo cà sa da người trống lục lạc gì gì đó, nghe thôi là dựng cả tóc gáy. Vị Lục Châu Bồ Tát này rất lợi hại, được tôn phụng là căn bản thượng sư, đồng thời Hồng giáo tín đồ tin tưởng vững chắc, nàng là hoá hiện của Tam Mật Kim Cương thân, hiện, ý: A Di Đà Phật cùng Quan Thế Âm Bồ Tát, cái gọi là Lục Châu, nghe đồn là chỉ nàng có sáu loại biến thân pháp tướng, Quan Tự tại Thượng sư, Liên Hoa vương Thượng sư cùng Phẫn Nộ Kim Cương Thượng sư... nghe như vô địch thiên hạ, nhưng lại cao minh, còn không phải dựa vào phía sau mấy vị lão hòa thượng chỉ ăn bụi trần ở Lạn Đà Sơn hay sao?

Từ Phượng Niên không tin vào việc Hồng giáo đang cố gắng tồn tại giữa kẻ hở hai giáo Hoàng - Bạch. Trừ việc sợ chết, càng không hi vọng Lạn Đà Sơn cùng nữ Pháp Vương xáo trộn bố cục ban đầu mà mình lập ra.

Đánh chết không đi là một chuyện, vô duyên vô cớ trở mặt với Hồng giáo Mật Tông là một chuyện khác, có thể chu toàn một chút là tốt nhất, huống chi hòa thượng đi ra khỏi Lạn Đà Sơn đều là khối bảo, Từ Phượng Niên gạt ra khuôn mặt tươi cười giải thích nói: "Ta tạm thời không phân thân ra được."

Hòa thượng vẫn nói nhảm câu kia: "Tiểu tăng có thể đợi"

Từ Phượng Niên hiếu kì hỏi: "Có thể đợi bao lâu?"

Hòa thượng chậm rãi nói: "Còn có ba mươi mốt năm”

Từ Phượng Niên kém chút thổ huyết.

Kiên trì một cách biến thái. Về sau vẫn là tận lực không cùng Lạn Đà Sơn giao thiệp. Lỡ bị người nào mang thù, đời này đều muốn không được an bình.

Long Thủ tăng nhân dường như chấp nhận chờ đến khi con cái của Từ Phượng Niên đều trưởng thành, không lưu lại Vương phủ, nhưng cũng không rời khỏi thành, với sự khoan dung thiện đãi của Bắc Lương đối với tăng nhân, chắc chắn hòa thượng Lạn Đà Sơn cổ quái này sẽ không đói chết. Từ Phượng Niên ngồi trong lương đình, lầm bầm: "Không hiểu nổi"

Hồng Thự trêu ghẹo nói: "Điện hạ, sao không theo vị tông thượng Mật Tông thượng sư kia?"

Từ Phượng Niên ngửa đầu thở dài nói: "Lão cô nương bốn mươi hai tuổi rồi! Lão nhân gia nàng trâu già gặm cỏ non cũng không nên ăn theo kiểu này."

Hồng Thự ngồi bên cạnh Thế tử Điện hạ, dùng bàn tay nhỏ bé xoa bóp, lực đạo phù hợp, cười quyến rũ nói: "Nói không chừng vị nữ Bồ Tát kia có thuật trú nhan."

Từ Phượng Niên trừng mắt nhìn nàng.

Thanh Điểu lạnh nhạt nói: "Hôm nay là ngày thả bài rồi."

Từ Phượng Niên tinh thần tỉnh táo: "Có cá lớn mắc câu?"

Thanh Điểu lạnh nhạt nói: "Trong thành có hai nhóm nhân sĩ giang hồ không rõ lai lịch, mấy người cầm đầu có võ lực tam phẩm”

Từ Phượng Niên tiếc nuối nói: "Nếu là trước kia thì đây chính là cá lớn, nhưng bây giờ bản thế tử đã thấy qua cao thủ rồi, ai. Được rồi, có cá con còn hơn không."

Hồng Thự cười cười.

Vị Thế tử điện hạ này đã có vô số ý tưởng thú vị kể từ khi còn là một đứa trẻ, có lẽ là kết quả của việc Đại Trụ quốc Từ Kiêu bỏ bê quản giáo hoặc là nói là quá chiều chuộng, không có bất kỳ dấu hiệu thu liễm. Trên thực tế, Đại Trụ quốc mười mấy năm qua chỉ mở miệng nói hai chuyện, một chuyện trong đó chính là trong vòng mười năm không được chạm vào đao, một chuyện nữa là chưa bao giờ dạy Từ Phượng Niên nên làm người như thế nào, hoàn khố bại gia cũng tốt, chơi bời lêu lổng cũng được, đều là chính Từ Phượng Niên tự suy nghĩ ra cách chơi, quốc sĩ Lý Nguyên Anh thì việc nhỏ mặc kệ, trước kia Nhị tỷ Từ Vị Hùng ở nhà còn đỡ, có người có thể trấn áp Thế tử Điện hạ, đợi nàng đi Thượng Âm học cung cầu học, Từ Phượng Niên tựa như ngựa hoang thoát cương, muốn làm gì thì làm, ra lực hái hoa ngắt cỏ, vung tiên như rác mua thơ văn, nuôi dưỡng ác nô tùy tùng, đóng cửa thả chó với cừu gia, chơi đến quên cả trời đất, khó trách đám sĩ tử công thành danh toại rời Lương địa đều chửi rủa vị Thế tử điện hạ này không học vấn không nghề nghiệp lại cực kỳ khốn nạn.

Từ Phượng Niên cười tủm tỉm nói: "Phân phó xuống dưới, đêm nay không chơi trò ngoài lỏng trong chặt nữa, cứ để vào thoải mái, đám tôm cá mắc câu nếu thừa cơ Từ Kiêu không ở đây để lẻn vào trong thành, hơn phân nửa là nhắm vào ta, đến lúc đó ta ở ngay chỗ này chờ, Thanh Điểu, mời ra một tên kiếm khách một tên đao khách trong phủ, ta muốn quan chiến. Đám liều mạng này tung ra chiêu thức lúc ở tử địa, linh hoạt nhất, còn có hữu ích hơn so với văn tự cứng nhắc trên bí kíp, -

Thanh Điểu yên tĩnh rời đi. Nàng làm việc, bắt luận lớn nhỏ, luôn cực kỳ cẩn thận.

Hồng Thự đưa hai ngón trỏ, muốn xoa đi vết đỏ tươi tại mi tâm của Từ Phượng Niên.

Từ Phượng Niên nắm chặt ngón tay to gan của nàng, cười nói: "Tạo phản?"

Hồng Thự làm nũng nói: "Chỉ sờ một chút."

Từ Phượng Niên lắc đầu.

Hồng Thự thì ánh mắt ai oán.

Từ Phượng Niên không thương hương tiếc ngọc, thu liễm thần sắc, vẻ mắt nhăn nhó khó chịu nói: "Nhị tỷ sắp trở về, Vương phủ sẽ có sấm nổ trời mưa."
Bình Luận (0)
Comment