Chiếc thuyền buôn đi Ký Châu có chừng hai tầng, ngoài việc chở một số khách đi miền Bắc, nó còn kiêm vận chuyển rất nhiều trà và vải.
Vì thuyền chở hàng tiện thể chở người, nên tiền vé rẻ hơn nhiều so với các thuyền khác, chỉ là tốc độ thuyền buôn rất chậm, mà người làm việc trên thuyền cũng không đủ, chỉ có một thuyền nương lo việc bếp núc.
Thấy thuyền nương một mình bận rộn không xuể đến mức đổ bệnh, Phương Đào liền tự tiến cử với chủ thuyền, nhận việc nhóm lửa nấu cơm.
Chủ thuyền thấy nàng là một thiếu niên mặt mày thanh tú, tay chân cần mẫn lại nhanh nhẹn, hơn nữa còn biết chữ, có tài viết viết tính tính, liền cực kỳ coi trọng nàng, ngoài việc nhóm lửa nấu cơm, còn giao cả việc ghi sổ chi phí gạo củi rau xanh mỗi ngày cho nàng.
Thuyền buôn đi gần một tháng, khi đến Ký Châu rời thuyền, Phương Đào không chỉ kiếm lại được tiền vé, chủ thuyền còn trả thêm cho nàng hai lượng bạc tiền công.
Sau khi rời thuyền, Phương Đào vẫn mặc y phục nam tử, giả dạng làm đàn ông.
Nàng làm công trên thuyền buôn một tháng, vì giấu giếm kỹ nên không bị ai phát hiện thân phận. Giờ đây, giả thành bộ dạng nam t.ử đã là chuyện thường, không dễ bị người khác nhìn ra manh mối.
Tuy nhiên, nàng vác tay nải dắt lừa đi dọc bến đò, không khỏi có chút mê mang.
Ký Châu là nơi nàng chưa từng đặt chân đến, có thể nói là không có thân nhân, nàng chỉ có một con lừa và mấy lượng bạc, muốn an cư lạc nghiệp sinh sống ở đây, còn phải tìm một công việc kiếm tiền mới được.
Ký Châu cách kinh đô ngàn dặm, mùa hè nóng, mùa đông lạnh. Lúc này đang là mùa hè trời nóng, giữa trưa nắng gay gắt, Phương Đào cưỡi lừa đi được một lát, chỉ thấy khát khô cổ họng, liền tìm một quán trà ven đường ngồi xuống uống nước.
Quán trà nằm gần đại lộ chữ thập của bến đò, những người uống trà hóng mát ở đây đều là khách đi đường từ Nam chí Bắc.
Trời nóng như thế này, đúng là lúc nên nghỉ trưa, người đi đường không vội vã lên đường, phần lớn uống trà tán gẫu vài câu chuyện linh tinh làm đề tài.
Phương Đào cúi đầu chậm rãi uống trà, nghe thấy người đàn ông bàn bên khe khẽ nói: “Một tháng trước, cấm vệ kinh thành vì bắt một nô tỳ mà tất cả bá tánh ra khỏi thành đều bị kiểm tra, thậm chí mỗi chiếc thuyền đi bến đò đều bị tra hỏi, đặc biệt là những chiếc thuyền đi Giang Châu bị kiểm tra nghiêm ngặt nhất. Cũng không biết là nô tỳ phủ nào mà lại đáng giá động binh lớn như thế.”
Giọng nói vừa dứt, người bạn đối diện lập tức tỏ vẻ hứng thú nói: “Chắc là phạm tội gì lớn, nếu không thì là trốn khỏi phủ. Nếu bắt được người nộp cho quan phủ, liệu có được thưởng bạc không?”
“Cái đó còn phải nói, một khoản tiền lớn đấy!”
“Đây là cơ hội tốt để phát tài, ngươi có bức họa của nô tỳ đó không? Nếu hai chúng ta tình cờ bắt được, chẳng phải là phát tài sao?”
Người đàn ông kia tặc lưỡi hai tiếng, tiếc nuối nói: “Cấm vệ lén lút bắt người, làm sao lại kẻng trống khua chiêng mà dán bức họa? Ngươi cũng đừng mơ tưởng phát tài này. Mấy ngày trước ta từ kinh đô lại đây, việc kiểm tra ở bến đò đã bỏ rồi, chắc là người đã bị bắt quy án.”
Hai người huynh một lời ta một ngữ mà nói, Phương Đào một bên lặng thinh uống trà, một bên dựng tai chăm chú lắng nghe.
Đợi người đàn ông kia nói một lát, câu chuyện chuyển sang những chuyện kỳ lạ khác, nàng lặng lẽ đứng dậy, nhanh chóng dắt lừa rời khỏi bến đò.
Đi xa một đoạn đường, Phương Đào ôm ngực, cuối cùng thầm thở phào một hơi.
Lúc trước không đi Giang Châu, nàng vốn sợ liên lụy nhà An công công, nhưng không ngờ cũng cứu chính mình một mạng.
Cẩu Hoàng đế tìm nàng lâu như vậy không thấy, đã dỡ bỏ kiểm tra, hẳn là việc tìm nàng không còn là ưu tiên hàng đầu. Hơn nữa, bên cạnh hắn có rất nhiều y thánh thủ , biện pháp chữa bệnh chưa chắc chỉ có một loại là lấy m.á.u tươi của nàng. Chỉ cần nàng mai danh ẩn tích cẩn thận hành sự, có lẽ là có thể bình an vô sự mà sống sót.
Nghĩ như vậy, mây đen tích tụ trên đầu bấy lâu nay dần tan đi không ít, lòng Phương Đào thoải mái, tinh thần cũng phấn chấn lên.
Nàng dắt lừa đi tới, không lâu sau thấy dưới bóng cây có một người bán hàng rong phe phẩy quạt bồ đề bán đào và dưa hấu, liền bỏ ra mấy chục văn tiền mua mấy quả đào.
Khi chọn đào, Phương Đào mượn cơ hội bắt chuyện với người bán hàng rong hồi lâu, biết được nơi nàng đang đứng là trấn tấp nập phía đông thành Ký Châu.
Trấn này cách thành Ký Châu khoảng hơn ba mươi dặm. Thị trấn này tuy không phải châu huyện, nhưng lại giàu có và phồn hoa hơn cả một số huyện, nếu muốn tìm việc làm, cũng dễ dàng.
Trấn) có không ít nhà giàu, có thể ký thân khế đi làm nô tỳ. Nếu không muốn làm nô tỳ, trên trấn cũng có xưởng nhuộm và tiệm thêu,ngoài có thể đi làm tiểu nhị. Chỉ cần qua thời gian thử việc, chăm chỉ kiên định làm việc, mỗi tháng cũng có thể nhận được tiền công kha khá.
Phương Đào hỏi thăm rõ ràng tình hình thị trấn, trong lòng đã có chủ ý, dắt lừa đến trấn ở khách đ**m mấy ngày. Sau khi nàng hỏi thăm kỹ lưỡng vài tiệm thêu, liền đi đến một tiệm thêu tên là "Vân Cẩm ".
Chủ tiệm tiệm thêu này là một phụ nữ, có tay nghề thêu thùa rất giỏi. Khi còn trẻ bà đã mở một tiệm thêu. Sau khi chồng mất, bà không tái giá, toàn tâm toàn ý kinh doanh cửa hàng này.
Hiện giờ danh tiếng cửa hàng ngày càng lớn, rất nhiều người ngưỡng mộ danh tiếng mà đến mua đồ thêu ở đây. Bà tự mình bồi dưỡng năm sáu tú nương, tuy là như thế, nhân lựcvẫn không đủ.
Nữ chủ tiệm còn muốn thuê thêm mấy cô nương khéo tay lại biết chữ để làm thợ thêu , liền viết một tờ bố cáo chiêu mộ dán ở bảng bố cáo ngoài phố.
Phương Đào gỡ bố cáo đi đến tiệm thêu.
Công bằng mà nói, tay nghề thêu thùa của nàng chẳng ra gì, nhưng Cẩu Hoàng đế bắt nàng đọc sách biết chữ, điểm hiểu biết chữ nghĩa thì nàng phù hợp.
Đến tiệm thêu, Phương Đào nói thẳng ý định của mình.
Nàng sinh ra xinh đẹp nhanh nhẹn, trông không có vẻ ngốc nghếch. Nữ chủ tiệm muốn nàng thử thêu thùa một lần, Phương Đào không hề sợ hãi , thoải mái lấy khăn của mình ra cho nữ chủ tiệm xem.
Đường may hoa đào trên chiếc khăn qua loa, nữ chủ tiệm nhìn vài lần, chau mày ý tứ nói: “Cô nương, phong cách thêu thùa của ngươi, khác biệt rất lớn so với yêu cầu của cửa hàng chúng ta.”
Phương Đào không để tâm, cười nói: “Ta làm tú nương e rằng khó, nhưng ta biết chữ đọc sách, có thể làm chút việc vặt trong cửa hàng.”
Quan viên triều đại này phần lớn là thừa kế chức quan, con cháu nhà nghèo đọc sách còn khó có đường ra , vậy nên cô nương gia đọc sách lại càng ít. Phương Đào nói như vậy, nữ chủ tiệm không khỏi sáng mắt.
Bà đ.á.n.h giá Phương Đào từ trên xuống dưới vài lần, lại nhìn con lừa rắn chắc khỏe mạnh kia. Con lừa này có thể chở hàng, nếu có việc giao đồ thêu, còn có thể sai bảo nàng làm.
Nữ chủ tiệm nhanh chóng đồng ý ngay. Phương Đào ở lại cửa hàng, làm các việc vặt như quét dọn, tiếp khách, ghi sổ, giao hàng. Bao ăn bao ở , mỗi tháng trả thêm hai lượng bạc tiền công.
Khoản tiền công này không tệ, công việc nghe thì nhiều việc, nhưng không khó làm.
Khách đến tiệm thêu phần lớn là nữ nhân, không phải nơi đông người tạp nham, làm việc ở cửa hàng này, cũng an toàn hơn.
Nữ chủ tiệm đưa ra điều kiện không tệ, Phương Đào suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Phía sau cửa hàng có một khoảnh sân, là chỗ ở cho tú nương, nhưng các nàng phần lớn là người địa phương, ban ngày ở cửa hàng thêu thùa, buổi tối sẽ về nhà. Ngày thường chỉ có một tú nương nơi khác họ Dư ở đây.
Phương Đào tự xưng tên là Đào Phương, sau khi ký hợp đồng làm việc với nữ chủ tiệm, liền ở tại phòng bên cạnh cô nương họ Dư. Lừa của nàng cũng được dắt đến chuồng lừa ở sân sau.
Thoáng cái đã qua hơn nửa tháng, Phương Đào đã đi giao hàng thêu rất nhiều lần, càng thêm quen thuộc với toàn bộ thị trấn.
Nữ chủ tiệm đối xử không tệ, thấy nàng chăm chỉ chịu khó, còn ứng trước cho nàng một lượng bạc.
Trong tay Phương Đào còn có mấy lượng bạc, cộng thêm tiền công kiếm được, tích cóp (lại đã không dưới năm lượng. Thỉnh thoảng có người hỏi lai lịch quá khứ của nàng, Phương Đào đều lấy lý do là đến nương nhờ thân hữu tạm trú nơi đây để qua loa cho qua.
Tuy nhiên, mặc dù trấn này yên bình, chưa bao giờ có người của Cẩu Hoàng đế xuất hiện, Phương Đào cũng không buông lỏng cảnh giác.
Quần áo vật dụng của nàng đều đặt hết trong bao quần áo, vạn nhất có chuyện bất trắc , cũng tiện mang theo tay nải tiền bạc cưỡi lừa chạy trốn kịp thời.
Thoáng chốc đầu thu đã đến. Vì nhà giàu thay mùa thêm áo, cửa hàng nhận thêm không ít đồ thêu. Mỗi khi đến tối, lúc Phương Đào tính đi ngủ, Dư cô nương phòng bên cạnh vẫn thắp đèn dầu làm đồ thêu.
“Một gia đình giàu có ở Ký Châu đặt mua hơn trăm chiếc khăn tay, trên mỗi chiếc khăn đều phải thêu hoa mẫu đơn, hoa đào các kiểu. Những hoa văn này phức tạp, thêu một chiếc khăn phải mất không ít thời gian,”
Phương Đào đi đưa cho Dư cô nương chút bánh ngọt làm bữa ăn khuya. Nàng cười ăn vội một lát, rồi xoa xoa cổ tiếp tục thêu hoa. Tuy nói đồ thêu nhiều mệt đến rã rời, nhưng mỗi khi thêu xong một chiếc khăn đều có mấy văn tiền tiền hoa hồng, mệt chút cũng đáng , “Ta tối nay thêu thêm mấy chiếc khăn nữa, ba ngày nữa, là có thể xong.”
Phương Đào không có đồ thêu để làm, mấy ngày trước nhặt được hai cuốn thoại bản người khác không cần ở ven đường, liền thắp đèn dầu chậm rãi lật xem.
Một lát sau, Dư cô nương thêu rất nhiều khăn, cổ tay có chút mỏi nhừ, liền nói với nàng: “Ngươi cũng giúp ta thêu vài tấm đi, ta mệt quá.”
Phương Đào có thể giúp nàng, nhưng tay nghề thêu thùa của nàng chẳng ra gì, những bông hoa đào xiêu vẹo đó, chưa chắc đã lọt vào mắt nhà giàu. Dư cô nương nói: “Cứ giao khăn ứng phó trước, nếu không hài lòng, ta thêu lại rồi đưa qua đó là được.”
Nàng nói như vậy, Phương Đào liền cũng cầm kim chỉ lên thêu hoa.
Hai người câu được câu không mà nói chuyện, lúc nói đến chuyện vui vẻ trong cửa hàng, liền đều cười hi ha.
________________________________________
Bóng đêm thâm trầm, ánh nến trong Ngự Thư Phòng lờ mờ.
Nam Tiêu phụng mệnh mang ám vệ đi Giang Châu tra tìm tin tức của Phương Đào, lúc này đêm khuya mới trở về kinh.
“Chủ tử, An công công và Phương cô nương chia tay ở bến đò. Hắn ta quả thật một mình trở về quê nhà. Thuộc hạ dẫn người tìm khắp nơi ở Giang Châu, không có bất kỳ dấu vết nào của Phương cô nương”
Tình hình cụ thể, Nam Tiêu đã gửi thư về từ mấy ngày trước. Sau khi trở về, lại không ngừng nghỉ mà đã đến Ngự Thư Phòng báo cáo tình hình.
Hắn nói xong, không nghe thấy Chủ t.ử mở miệng, chỉ nghe thấy một tràng tiếng ho khan trầm thấp truyền đến.
Tiêu Hoài Tiễn lấy tay che miệng ho khan vài tiếng, hơi thở từ từ ổn định lại.
Khuôn mặt tái nhợt của hắn không còn một chút huyết sắc, thần sắc không còn vẻ trầm tĩnh như trước, mà kỳ quái thay đổi thất thường. Sau một hồi, hắn đột nhiên nhếch môi cười lạnh vài tiếng.
Phương Đào không bỏ trốn cùng người khác, hắn tạm thời bỏ ý định xẻo da cắt thịt nàng.
Tuy nhiên, trước đây hắn vẫn quá nhân từ với nàng, mới để nàng có cơ hội chạy trốn. Nếu sớm đã rút cạn m.á.u nàng chế thuốc, thì sẽ không có những rắc rối này.
Mặc kệ nàng chạy đến trời nam đất bắc, luôn có một ngày tìm được nàng. Đến lúc đó hắn có thể đại phát từ bi, thưởng cho nàng c.h.ế.t toàn thây.
Tiêu Hoài Tiễn im lặng không nói hồi lâu, khi mở miệng lần nữa, sắc mặt đã hòa hoãn hơn trước rất nhiều.
“Ngươi bôn ba vất vả suốt chặng đường rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Nam Tiêu lo lắng sốt ruột nhìn Chủ t.ử vài lần, chắp tay lãnh mệnh rời đi.
Bóng đêm đã xuống, sổ con trong Ngự Thư Phòng cũng đã phê duyệt xong. Tiêu Hoài Tiễn xoa thái dương ngồi mộthồi lâu,rồi mới phân phó Phùng công công về Thanh Tâm Điện.
Hoàng thượng không đi kiệu,mà chậm rãi đi bộ trở về. Phùng công công tận chức tận trách thắp đèn lồng chiếu sáng ở một bên.
Sắp đến Thanh Tâm Điện, Tiêu Hoài Tiễn lại vô cớ dừng bước.
Nơi xa bóng đêm thâm trầm u ám. Hắn nhíu mày trông ra xa một lát, đột nhiên nói: “Con gà kia thế nào rồi?”
Lúc Phương Đào đi, chỉ để lại con gà Đại Mãnh què chân trong ngự uyển. Một cung tỳ tên là Mai Hoa thay nàng nuôi gà. Nhiều ngày như vậy không gặp, cũng không biết con gà kia còn sống hay không.
Phùng công công nói: “Ngày mai nô tài tự mình đi xem.”
Tiêu Hoài Tiễn không nói một lời, khóe môi lại nhếch lên lạnh lùng. Hắn chỉ là thuận miệng hỏi, gà của Phương Đào sống hay c.h.ế.t, hắn căn bản lười để ý.
Bóng đêm như mực, ánh nến trong Thanh Tâm Điện lại sáng như ban ngày.
Về hậu điện, Tiêu Hoài Tiễn như thường tắm rửa đi ngủ.
Trước khi lên giường, liếc thấy chiếc sập hẹp chướng mắt bên cửa sổ, không biết vì sao, đáy mắt trầm lạnh không gợn sóng trở nên giận dữ trong khoảnh khắc như sóng lớn vỗ bờ cuồn cuộn dâng trào.
Khóe miệng Tiêu Hoài Tiễn hiện lên nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn.
Phương Đào tuy không bỏ trốn cùng người khác, nhưng nàng giống như một con lươn xảo quyệt, chui vào bùn đất đã không thấy tăm hơi. Nếu muốn tìm được nàng, thật sự không phải dễ dàng.
Nàng trốn thoát quả thực dứt khoát, ngay cả Đại mãnh mà nàng quan tâm yêu thích cũng vứt bỏ sau đầu.
Đã như vậy , ngày mai hắn sẽ tự tay c.ắ.t c.ổ con gà đó, để nó chịu cho lỗi lầm của chủ nhân nó.