Chương 224: Vân Tiêu Tông
“Aaaaaa…”
Lâm Xảo Nhi vội vàng bắt lấy lông chim của Hắc Linh Huyết Ưng, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng kinh động mọi người.
Ngã xuống từ độ cao mấy ngàn mét tuyệt đối sẽ chết không toàn thây.
“Cái gì?”
“Sao Lận Phi Phàm lại làm vậy được?”
Mọi người đều kinh hãi.
Lâm Xảo Nhi hạng 50 Nhân bảng Xích Long Vương Triều vậy mà lại bị Lận Phi Phàm hạng 73 một chưởng đánh bay, suýt nữa bỏ mạng!
“Thân pháp kia…!”
Vũ Văn Huyền kinh hãi, thân pháp Lận Phi Phàm vừa thi triển ra khiến y nghĩ tới một người.
Nhưng trận gió quá mạnh khiến y không thấy rõ, nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác.
“Lâm Xảo Nhi!”
Thanh niên thủ hạ của Viêm Thanh lập tức chạy tới kéo Lâm Xảo Nhi lên.
Sắc mặt Lâm Xảo Nhi tái nhợt, chưa bình tĩnh lại được, trên hồng y của ả có một mảng ướt lớn.
Xem ra tình cảnh vừa rồi đã khiến ả sợ chết khiếp.
“Ta không sao, vừa rồi do ta khinh thường nên mới bị hắn đánh lén thành công...”
Lâm Xảo Nhi oán hận nhìn chằm chằm La Thiên.
“Lận Phi Phàm, ngươi giỏi lắm! Lúc tông môn khảo hạch, bản công tử sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
Trong mắt Viêm Thanh tràn đầy âm lệ.
Lận Phi Phàm không chỉ phản bội y mà còn suýt giết chết một thủ hạ đắc lực của y!
Bộ dáng La Thiên rất bình tĩnh, có vẻ hoàn toàn không để trong lòng.
Hắn không thể không đắc tội Viêm Thanh.
Dù sao hắn cũng ngụy trang thành Lận Phi Phàm, mượn thân phận Viêm Thanh để tiến vào đây, mà thân phận thật sự thì sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.
Nói cách khác, hắn chắc chắn sẽ đắc tội Viêm Thanh.
“Tại sao Lận Phi Phàm lại ngu xuẩn như thế, vậy mà lại trắng trợn phản bội Viêm Thanh.”
“Trong khảo hạch của tông môn, Lận Phi Phàm chắc chắn sẽ chết.”
Đám người xung quanh cảm thán, cảm thấy Lận Phi Phàm quá ngu xuẩn.
Lão giả ngồi trên đầu ưng mở mắt liếc La Thiên một cái.
“Hóa ra là tiểu tử này...”
Lão giả tóc bạc đã xem thấu lớp ngụy trang của La Thiên, đoán ra La Thiên chính là người Trịnh Thân Vương muốn bắt.
Nhưng lão lười quản chuyện này.
Mà biểu hiện vừa rồi của La Thiên còn khiến lão cảm thấy có chút hứng thú.
Thân pháp kia không đơn giản, có thể phát huy ra tốc độ nhanh chóng như thế trong hoàn cảnh gió lớn khắc nghiệt thế này, mà lực đạo một chưởng kia cũng rất mạnh.
Kết lại, mọi phương diện của hắn đều nghiền áp Lâm Xảo Nhi Linh Hải cảnh nhị trọng.
Tiếp đó không còn ai quấy nhiễu.
La Thiên ngồi xếp bằng, vận chuyển 《 Quy Nguyên Chân Tông 》bắt đầu tu luyện.
Trong khí hải, một tầng khí xoáy linh quang mông lung chậm rãi xoay tròn.
Hiện giờ tu vi của hắn đã đạt tới nhất trọng đỉnh, cách Linh Hải cảnh nhị trọng không xa.
...
Ba ngày sau.
Hắc Linh Huyết Ưng bắt đầu giảm tốc độ, tiếp cận mặt đất.
La Thiên nhìn xuống phía dưới, thấy một vùng núi non rộng lớn.
Nghe nói đây là nguồn gốc của “Thiên Cực sơn mạch”.
Nó xỏ xuyên qua phân nửa đại lục, là đại bản doanh của yêu thú, nổi tiếng là hiểm địa của Đông Thần đại lục.
Rất nhiều Võ phủ và thậm chí là quốc gia đều thành lập gần Thiên Cực sơn mạch vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất, dễ mài giũa bản thân, tăng cường thực lực, ngăn chặn yêu thú trong núi.
Thứ 2, gần Thiên Cực sơn mạch dư thừa thiên địa linh khí.
Nhưng rất ít người có gan tiến vào Thiên Cực sơn mạch thành lập thế lực. Mà Vân Tiêu Tông lại thành lập ở nơi nguy hiểm nhất trong Thiên Cực sơn mạch.
Vù vù!
Hắc Linh Huyết Ưng hạ xuống, tất cả thiên tài nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn về phía ba tòa cự phong – biểu tượng của Vân Tiêu Tông.
“Đây là Vân Tiêu Tông ư?”
Ba tòa cự phong hùng vĩ huyền bí, tản ra khí thế mạnh mẽ kinh người, chấn nhiếp sinh linh bát phương.
Lần đầu đến đây, không ít thiên tài cảm nhận được áp lực trầm trọng, hô hấp khó khăn, sinh lòng kính sợ.
Hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới của ba tòa cự phong này, phần trên đã bị tầng mây mù hoàn toàn che giấu, có vẻ vô cùng thần bí.
“Để ta nhìn xem tình huống phía trên ra sao nào!”
La Thiên vận chuyển Tạo Hóa Quyết, giữa mày mở ra một đôi mắt hư vô xanh nhạt.
Đây đúng là hình thức ban đầu của Thiên Nhãn, ở Hư Vô Giới, thường nhân không thể nhìn thấy.
Sau khi thi triển Thiên Nhãn, cảm quan của La Thiên trở nên vô cùng nhạy bén, có thể nhìn thấu các loại hư ảo, nhìn thẳng vào bản chất.
Cảnh tượng phía trên ba tòa cự phong dần dần rõ ràng, cung điện lâu vũ, rường cột chạm trổ, mây mù lượn lờ, đẹp không sao tả xiết.
Phần phía trên vốn bị che giấu cũng bị La Thiên nhìn đại khái.
“Sao lại thế? Hai phần trên dưới của ba tòa cự phong sao lại khác nhau lớn như vậy...”
La Thiên thầm tự hỏi.
Nếu nói phần dưới núi là xa hoa tú mỹ thì phần bị tầng mây che lấp có thể dùng từ tiên cảnh để hình dung.
“Nghe nói Vân Tiêu Tông chia làm thượng tông và hạ tông, người hạ tông chỉ có thể hoạt động từ giữa sườn núi trở xuống, mà tiến vào thượng tông thì mới xem như chân chính gia nhập Vân Tiêu Tông!”
“Ta nhất định phải gia nhập Vân Tiêu Tông, tiến vào thượng tông.”
Xung quanh truyền đến từng trận nghị luận.
La Thiên hiểu rằng đây là sự khác biệt giữa thượng tông và hạ tông.
Vừa định thu hồi Thiên Nhãn thì La Thiên đột nhiên nhìn thấy trên ba tòa cự phong có một ngọn núi thứ 4 đang lơ lửng.
“Sao lại có ngọn núi thứ 4?”
La Thiên rất kinh ngạc.
Tiêu chí của Vân Tiêu Tông là ba dãy núi và mây mù, ở đâu ra ngọn núi thứ 4?
Hắn cẩn thận nhìn chăm chú.
La Thiên nhìn thấy ngọn núi thứ 4 kia thần bí cổ xưa, tản ra một cỗ khí tức tuyên cổ xa xăm.
Nhưng La Thiên không thể nhìn được cảnh tượng cụ thể, tất cả đều có vẻ mông lung mơ hồ, như đang che giấu sự thần bí vô tận.
La Thiên cẩn thận nghe tiếng nghị luận bốn phía, không nghe được bất cứ điều gì về ngọn núi thứ 4.
Dường như chỉ có Thiên Nhãn của La Thiên nhìn được ngọn núi thứ 4 thần bí.
“Không hổ là một trong tứ đại tông môn đứng đầu đại lục, quả nhiên không đơn giản...”
La Thiên tràn ngập hứng thú nồng hậu đối với Vân Tiêu Tông.