Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 225 - Chương 225: Đơn Giản?

Chương 225: Đơn Giản? Chương 225: Đơn Giản?

Chương 225: Đơn Giản?

Dưới sự dẫn dắt của lão giả tóc bạc, mọi người chậm rãi đi tới chân núi Vân Tiêu Tông.

Nơi này đã có mười mấy người đang chờ.

Đó đều là những người không tới điểm tiếp dẫn, một mình tới đây trước, đa số là người Xích Long Vương Triều.

“Khí tức thật mạnh!”

Đồng tử Vũ Văn Huyền co rụt lại, cảm nhận được vài cỗ khí tức thuộc về Linh Hải cảnh tứ trọng!

Ánh mắt y hướng đến một nam tử anh tuấn đĩnh bạt, đối phương tựa như một tảng đá vững trãi cô độc, khuôn mặt lạnh lùng, mắt tựa đầm sâu, nhìn thẳng về phía trước, tản ra khí tràng lạnh băng cường đại.

Tất cả những người bị nam tử này nhìn đến đều có cảm giác hổ thẹn không bằng.

“Tiêu Phong – người đứng đầu Nhân bảng Xích Long Vương Triều!”

Tâm thần Vũ Văn Huyền rung động, khi đối diện với Tiêu Phong, y có ảo giác như đang nhìn lên người khổng lồ.

Cùng là thiên tài Nhân bảng nhưng y và Tiêu Phong như ở hai trình độ hoàn toàn bất đồng.

Quá đáng sợ!

Không ngờ người đứng đầu Nhân bảng Xích Long Vương Triều khủng bố đến trình độ này.

Ngoài ra, Bát hoàng tử - người xếp hạng 2 Nhân bảng và Phùng Thu Linh hạng 3 Nhân bảng cũng tản ra khí tức Khai Mạch tứ trọng!

Trước khi tới đây, Vũ Văn Huyền đã đáp ứng với phụ thân rằng nhất định sẽ tiến vào Vân Tiêu Tông. Hiện tại y có chút không yên lòng.

Không lâu sau, hai tọa kỵ phi cầm khổng lồ nữa lại bay đến, mang đến hơn 100 thiên tài Nhân bảng đến từ các quốc gia khác nhau.

Khảo hạch nhập môn của Vân Tiêu Tông áp dụng trong phạm vi toàn bộ Đông vực, thậm chí cả ở ngoài Đông vực.

Có tất cả ba điểm tiếp dẫn.

Thiên tài đón từ 2 điểm tiếp dẫn còn lại không bằng đám người Xích Long Vương Triều nhưng cũng có vài Linh Hải cảnh tam trọng đỉnh, thậm chí có cả Linh Hải cảnh tứ trọng.

Nhưng đám người Xích Long Vương Triều vẫn cầm đầu đám thiên tài ở đây.

Một vài thiên tài của các nước phụ thuộc Xích Long Vương Triều đều nịnh bợ xúm lại.

Xét về nhân số, người Xích Long Vương Triều và các nước phụ thuộc chiếm hơn nửa tổng nhân số tham dự khảo hạch. Xét về cường giả đứng đầu thì càng nổi trội.

“Hừ!”

Một nữ tử áo vàng lộ vẻ khó chịu, ánh mắt lãnh đạm mang theo địch ý liếc về phía đám người Xích Long Vương Triều.

La Thiên cũng đứng trong trận doanh thiên tài Xích Long Vương Triều, ngũ cảm của hắn rất nhạy bén, hơn nữa nữ tử áo vàng này có vẻ ngoài tiếu lệ động lòng người, vậy nên đã chú ý tới phản ứng của nàng.

Hắn phát hiện nữ tử áo vàng này có tu vi bất phàm, đạt tới Linh Hải cảnh tam trọng đỉnh, không biết đến từ phương nào.

“Đó là thiên tài trẻ tuổi Đông vực hiện giờ sao? Quả là ngọa hổ tàng long, thiên tài xuất hiện lớp lớp!”

Ánh mắt La Thiên đảo qua toàn trường, lộ ra chút chờ mong và chiến ý.

Khi còn ở Thương Vân Quốc, trong thế hệ đồng lứa, hắn gần như không có địch thủ xứng tầm, dần dần hắn sinh ra cảm giác cô tịch.

Nhưng sau khi bước lên sân khấu lớn hơn này, hắn có cảm giác như mình đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới.

Vèo!

Đúng lúc này, một chấp sự Vân Tiêu Tông bước nhanh đến.

“Nửa bước Địa Nguyên Cảnh!”

La Thiên hơi kinh hãi.

Một chấp sự bình thường ở Vân Tiêu Tông có thể đảm nhiệm chức vị phủ chủ ở Thánh phủ Thương Vân Quốc.

Người chấp sự này cầm một cuốn sách và một cây bút lông trong tay, bình tĩnh liếc qua đám thiên tài ở đây, lên tiếng: “Hiện tại các ngươi xếp thành hàng, tất cả lại đây lấy tín vật ra.”

Vân Tiêu Tông không nhận người không rõ lai lịch.

Tất cả người tham dự khảo hạch sẽ bị kiểm tra tín vật và dò hỏi tin tức lai lịch.

“Ly Hải Quốc, đệ tử phó viện trưởng Đông Lai học viện, Đổng Lôi.”

Chấp sự bình tĩnh thì thầm, ghi chép tin tức tương quan lên sách.

“Bát hoàng tử Xích Long Vương Triều!”

“Thương Vân Quốc, nhi tử Vũ Văn Châu thuộc Vũ Văn gia tộc, Vũ Văn Huyền!”

“Xích Long Vương Triều, Viêm Long Thánh phủ, đệ tử phủ chủ Tiêu Phong!”

...

Sau đó đã đến phiên La Thiên.

“Lận Phi Phàm, lúc khảo hạch, bản công tử sẽ khiến ngươi hối hận cả đời!”

Phía sau, thế tử Viêm Thanh nhìn chằm chằm bóng dáng La Thiên.

Trong mắt Lâm Xảo Nhi tràn đầy lạnh lẽo, ả hận La Thiên thấu xương.

Nhưng lúc này, Lận Phi Phàm lại xé một mặt nạ da người xuống, lộ ra một khuôn mặt khác thanh tú non nớt.

Chấp sự cũng ngạc nhiên nhưng không quá quan tâm.

“Thương Vân Quốc Tằng Thiên Thánh phủ, đệ tử Lâm Đông Phong, La Thiên!”

Sau khi dò hỏi, hắn ta bình tĩnh đọc kết quả.

Trong chớp mắt, rất nhiều người kinh ngạc trừng mắt.

“La Thiên?”

“Là kẻ bị Trịnh Thân Vương truy nã ư?”

“Sao hắn đến được đây? Nếu La Thiên gia nhập Vân Tiêu Tông thì Trịnh Thân Vương cũng không dám trắng trợn giết hắn.”

“Hình như tiểu tử này ngụy trang thành Lận Phi Phàm đi theo Viêm Thanh thế tử trà trộn vào!”

Đám người nghị luận đều là người Xích Long Vương Triều.

Một kẻ bị Trịnh Thân Vương truy nã mà còn có thể sống đến bây giờ quả là kỳ tích.

Viêm Thanh sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên âm trầm.

Không ngờ kẻ bị Trịnh Thân Vương truy nã lại bị y cứu.

“Khốn kiếp, ngươi ngụy trang thành Lận Phi Phàm lừa gạt bản công tử!”

Viêm Thanh tức giận.

Nếu La Thiên dám ngụy trang thành Lận Phi Phàm thì có khả năng Lận Phi Phàm chân chính đã chết.

Tiểu tử này giết thủ hạ của y, bản thân y còn giúp hắn thoát vây, Viêm Thanh có cảm giác bị lừa gạt!

Vài thiên tài Xích Long Vương Triều có quan hệ với Trịnh Thân Vương hoặc là quen biết Trịnh Uy đều nổi lên hứng thú với La Thiên.

“Người này đã giết đường đệ Trịnh Uy kia của ta ư?”

Bát hoàng tử Xích Long Vương Triều hỏi.

“Tuy Trịnh Uy cao ngạo, tự đại, bảo thủ, nhưng dù sao cũng là thế tử triều ta, bổn hoàng tử không cho phép người này thông qua khảo hạch Vân Tiêu Tông!”

Cửu hoàng tử tỏ rõ địch ý.

Vũ Văn Huyền đến từ Thương Vân Quốc cũng kinh ngạc trừng mắt, vẻ mặt khó tin.

“La Thiên!”

Y không ngờ La Thiên không chỉ sống sót mà còn thuận lợi đến Vân Tiêu Tông!

“Chẳng lẽ không có chuyện gì có thể làm khó hắn sao?”

Vũ Văn Huyền tự hỏi, càng thêm ghen ghét La Thiên.

“Không, lần này hắn chắc chắn sẽ thất bại, không có khả năng tiến vào Vân Tiêu Tông!”

Vũ Văn Huyền nhìn thoáng qua Viêm Thanh.

“Hình như người này bị rất nhiều thiên tài Xích Long Vương Triều chán ghét?”

Nữ tử áo vàng chú ý tới La Thiên.

Không lâu sau, tín vật và thân phận mọi người đã được xác nhận.

“Kế tiếp, các ngươi chỉ cần thông qua khảo hạch Vân Tiêu Tông là có thể trở thành đệ tử chính thức của Vân Tiêu Tông!”

Chấp sự đóng sách, cười nhạt nói.

Hắn ta bỗng xoay người, chỉ vào một đỉnh núi cách trăm mét ở phía sau: “Cửa thứ nhất, Đăng Vân Phong! Bước lên đỉnh núi này thì tính là thông qua!”

“Đơn giản như vậy ư?”

“Tuy rằng đỉnh núi này hiểm trở nhưng cũng chỉ cao 500 mét, muốn lên đến nơi dễ như trở bàn tay.”

“Khảo hạch Vân Tiêu Tông không tàn khốc như lời đồn, ngoại giới đồn đại tỉ lệ tử vong cao đến bảy thành xem ra là để hù dọa mà thôi.”

Đám thiên tài nhìn Đăng Vân Phong cảm thán.

“Ồ? Các ngươi cho rằng cửa thứ nhất rất đơn giản ư?”

Chấp sự mỉm cười.

Ngay sau đó.

Oanh oanh!

Một cơn rung chấn truyền ra từ Đăng Vân Phong, tản ra dao động linh lực kinh người.

Ngay sau đó, cuồng phong nổi lên, cả ngọn núi như chìm trong gió lốc.

Sắc mặt không ít thiên tài lập tức trắng bệch.

Bình Luận (0)
Comment