Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 226 - Chương 226: La Thiên Thử Sức

Chương 226: La Thiên Thử Sức Chương 226: La Thiên Thử Sức

Chương 226: La Thiên Thử Sức

Đăng Vân Phong cao 500 mét, chênh vênh không giống núi, nó giống một cột đá lớn hơn.

Giờ phút này, trận pháp trên Đăng Vân Phong đã mở ra, cơn lốc khủng bố bao phủ.

“Quá nguy hiểm!”

Các thiên tài thay đổi thái độ.

Càng tới gần Đăng Vân Phong, cảm nhận được sức gió cường đại kia, bọn họ càng cảm thấy sợ hãi.

“Chỉ nguy hiểm với kẻ yếu mà thôi, nếu không muốn tham gia thì bây giờ vẫn còn kịp để từ bỏ.”

Chấp sự cười nhạt, khiến người ta có cảm giác bất an mãnh liệt.

Có vẻ lời đồn nói rằng khảo hạch nhập môn của Vân Tiêu Tông không theo lẽ thường, cực kỳ tàn khốc, tỉ lệ tử vong cao tới bảy thành không phải trò đùa.

Linh Hải cảnh không có năng lực phi hành, ngã xuống từ độ cao mấy trăm mét không chết thì cũng tàn phế.

Ở đây đã có một vài người muốn rút lui.

“Ta từ bỏ khảo hạch!”

Một thanh niên trẻ tuổi nói xong câu đó liền rời đi.

Khu vực hạ tông Vân Tiêu Tông, ba gã trưởng lão phụ trách tiếp dẫn đang quan sát từ trên cao.

“Con đường võ đạo vốn là ngược dòng mà lên, nghịch thiên mà đi, khó khăn hơn việc chinh phục Đăng Vân Phong gấp trăm lần, cũng hung hiểm gấp trăm lần, chỉ cần vô ý một chút thì kết cục sẽ là vạn kiếp bất phục!”

“Dũng khí đối mặt với Đăng Vân Phong cũng không có, kẻ này chắc chắn không thể trở thành cường giả chân chính!”

Lão giả tóc bạc lãnh đạm nói lời vô tình.

“Phương sư huynh nói rất đúng, Vân Tiêu Tông ta không phải nơi để hưởng phúc, đám rác rưởi kia đi rồi cũng tốt, tránh uổng mạng tại đây.”

“Những năm gần đây, người thành công gia nhập Vân Tiêu Tông càng ngày càng ít, đều tại tỉ lệ tử vong bảy thành kia làm hại, ha ha ha!”

Một kẻ mập mạp phóng đãng cười lớn.

“Hai vị đoán xem, năm nay có bao nhiêu người sẽ thông qua khảo hạch?”

Vị trưởng lão thứ 3 là một phụ nhân đoan trang thanh nhã.

“Có tổng cộng 412 người tham gia khảo hạch, vậy tính ra hơn 100 người có thể sống sót, còn thông qua khảo hạch thì có lẽ không đến 100 người!”

...

“Để ta trước!”

Một thanh niên Linh Hải cảnh nhị trọng tới gần Đăng Vân Phong, thi triển thân pháp võ kỹ nhảy lên.

“Ngọn núi này trơn quá!”

Thanh niên nhíu mày.

Khảo hạch khó hơn tưởng tượng rất nhiều.

Mặt ngoài Đăng Vân Phong trụi lủi, không có cỏ cây, hình như còn từng bị mài giũa.

Càng trèo lên trên, sức gió bốn phía càng lớn, cũng càng khó khăn hơn.

Đây là khảo nghiệm đối với thân pháp, sức quan sát, năng lực ứng biến và cả ý chí lực.

Nhưng người đến tham gia khảo hạch là những kẻ nổi bật nhất Nhân bảng của hơn 100 quốc gia Đông vực, đều là tinh anh trong tinh anh.

Thanh niên kia cẩn thận như đi trên băng mỏng, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng thần kinh y vẫn luôn ở trạng thái khẩn trương cao độ, sợ hãi cũng đang không ngừng gia tăng, mà người ngoài thì không thể nhìn được nội tâm y.

“Có vẻ không quá khó, để ta thử xem!”

Lại có năm người tiến lên tham gia khảo hạch.

Trong đó có một nam tử mới vừa trèo được 150 mét thì bỗng nhiên trượt chân ngã xuống.

Cuồng phong mãnh liệt thổi hắn ta ra xa, không có chỗ mượn lực.

“Aaaaaaa... Cứu ta!”

Nam tử cầu cứu chấp sự ở phía dưới, tiếng kêu thảm thiết vang vọng bát phương.

Nhưng chấp sự Vân Tiêu Tông lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không hề ra tay.

Một thiên tài đang trèo lên khác thấy có người ngã xuống thì không tránh khỏi hoảng loạn, sợ chính mình cũng ngã xuống.

Nhưng càng sợ hãi thì càng dễ phạm sai lầm.

Hắn ta phán đoán sai lầm, dẫm không trúng vách đá nên cũng ngã xuống.

Bùm! Bùm!

Hai người liên tiếp rơi xuống, máu thịt nát bét, mùi máu tươi tràn ngập.

Mọi người hít sâu.

Hai người này nằm trong 3 người đứng đầu Nhân bảng tại quốc gia của mình, vậy mà bây giờ lại ngã không còn hình người.

Có những kẻ không đủ tự tin lập tức bị dọa sợ, từ bỏ khảo hạch để trở về.

“Một đỉnh núi mà thôi, sao có thể cản được ta!”

Nhưng có càng nhiều người lựa chọn đối mặt khó khăn, từng thân ảnh tới gần Đăng Vân Phong!

Quanh núi có vô số người leo lên, tiến về phía trước.

“Ta nhất định phải gia nhập Vân Tiêu Tông!”

Vũ Văn Huyền nắm chặt hai tay, ánh mắt kiên định bước ra.

Cùng lúc đó, nữ tử áo vàng cũng đi ra, ngũ quan của nàng rất tinh xảo, lông mi nhỏ dài, mắt đẹp mày đẹp, nhan sắc tiếu lệ động lòng người.

Sự xuất hiện của nàng lập tức khiến không ít nam tử kinh diễm.

“Vừa rồi chấp sự đã tuyên bố tin tức của nàng, ta nhớ rằng nàng là ‘Kha Vũ Toàn’ – đệ nhất Nhân bảng Khúc Tề quốc!”

Một nam tử lộ vẻ thưởng thức.

Vèo vèo!

Vũ Văn Huyền và Kha Vũ Toàn đồng thời bắt đầu leo lên, nhưng trong giây lát Kha Vũ Toàn đã trèo lên đến độ cao 50 mét, vượt qua Vũ Văn Huyền.

Vũ Văn Huyền cảm nhận được áp lực trầm trọng, khảo hạch Vân Tiêu Tông có quá nhiều thiên tài cường đại.

“Thân pháp thật tuyệt diệu!”

“Ở trong hoàn cảnh như vậy mà lại như giẫm trên đất bằng, trong nháy mắt đã bay vọt đến độ cao 50 mét, nàng thật sự lợi hại!”

Mọi người kinh ngạc cảm thán về thân pháp của Kha Vũ Toàn.

Thiên tài bình thường đều cẩn thận trèo lên, không dám leo quá nhanh, thậm chí có người không dùng thân pháp, chậm rãi bò lên.

“Vũ Văn Huyền tiến bộ không nhỏ.”

La Thiên chú ý đến người quen.

Theo phán đoán của hắn, Vũ Văn Huyền sẽ thông qua khảo hạch đầu tiên.

Trên thực tế, rất nhiều người đều có khả năng lên đến đỉnh, nhưng có quá nhiều nhân tố không xác định.

Sau một hồi quan sát, La Thiên quyết định tham gia khảo hạch, đi đến chân Đăng Vân Phong.

“La Thiên?”

Vũ Văn Huyền thấy La Thiên chuẩn bị tham gia thì lập tức sinh ra chút cảm xúc phức tạp.

Y vẫn luôn coi La Thiên là mục tiêu để vượt qua, nhưng La Thiên nhiều lần tạo nên kỳ tích, nghe nói khi hắn chạy trốn còn gặp phải cường giả Địa Nguyên Cảnh nhưng hắn vẫn thành công chạy thoát.

Sau khi biết được tin tức này, Vũ Văn Huyền vô cùng khiếp sợ, có ảo giác chính mình vĩnh viễn không thể vượt qua La Thiên.

Giờ phút này, La Thiên cũng tới tiến hành khảo hạch đầu tiên.

Ở trong lòng Vũ Văn Huyền, một hồi so tranh vô hình đã bắt đầu.

“Ta tuyệt đối không thể để ngươi vượt qua, ta phải nhanh chóng lên đến đỉnh!”

Vũ Văn Huyền kiên định nói.

“Chủ nhân, tiểu tử kia lên rồi.”

Lâm Xảo Nhi thấy La Thiên lên sân khấu thì lập tức kích động, trong mắt hiện vẻ âm lãnh oán hận.

Lúc ở trên Hắc Linh Huyết Ưng, ả sơ sẩy nên bị La Thiên đánh lén, suýt nữa ngã chết, thù này ả nhất định phải báo!

Lâm Xảo Nhi bước ra một bước, ả định tham gia khảo hạch, ả muốn cản trở La Thiên, khiến hắn ngã chết!

“Đừng vội, nếu hiện tại ngươi lao đến thì sẽ khiến tiểu tử này sợ hãi, nhỡ hắn bỏ cuộc, không tham gia khảo hạch nữa thì làm sao bây giờ?”

Viêm Thanh khẽ cười, duỗi tay đè bả vai Lâm Xảo Nhi.

“Chờ hắn trèo lên đến 100 mét rồi hãy ra tay, đến lúc đó hắn muốn bỏ cuộc cũng khó, chỉ có thể tiếp tục trèo lên, mà bò càng cao thì sẽ ngã càng thảm.”

Viêm Thanh lộ ra ý cười tàn khốc.

“Vẫn là chủ nhân suy xét chu đáo.”

Lâm Xảo Nhi gật đầu, thuận tiện nịnh nọt.

Bình Luận (0)
Comment