Chương 244: Liên Thủ
“Độc tính thật mạnh, nếu dính một chút thôi thì cũng có thể phải bỏ mạng!”
Bát hoàng tử kinh hãi, hắn ta lập tức ném quạ đen ra ngoài.
“Bát hoàng tử, ngươi!”
Thanh âm Phùng Thu Linh truyền đến.
Hóa ra hướng Bát hoàng tử ném quạ đen vừa vặn là chỗ Phùng Thu Linh.
“Mỹ nữ, muốn thần sủng không?”
Quạ đen đi theo phía sau Phùng Thu Linh hỏi.
“Ngươi cút đi!”
Phùng Thu Linh rất muốn khóc thành tiếng, con quạ đen này không chỉ vô cùng xấu mà còn xui xẻo, ai có được sủng vật như vậy chắc chắn sẽ chết sớm.
“La Thiên, mang sủng vật của ngươi trở về đi.”
Phùng Thu Linh bỗng nhiên nhớ ra đây là sủng vật của La Thiên.
“Tặng các ngươi đấy!”
La Thiên lộ vẻ ghét bỏ, trong lòng thì cười thầm.
Những người này đều đến hiệp trợ Bát hoàng tử vây giết mình.
Hiện giờ có cơ hội, La Thiên muốn cho quạ đen tai họa bọn họ một chút.
Sau đó xảy ra tình cảnh mọi người trốn tránh quạ đen, ném tới ném đi, hơn nữa còn thỉnh cầu La Thiên hạ thủ lưu tình.
Ban đầu Cự Lang Chu còn hồ đồ, không biết ai là chủ nhân của quạ đen. Nhưng ngay sau đó, nó cảm thấy mình đang bị trêu chọc!
Ầm!
Cự Lang Chu vô cùng phẫn nộ, tám chân đạp mạnh lên mặt đất, quyết tâm muốn giết sạch đám nhân loại này!
Phụt! Ầm!
Nó hít vào một hơi, há mồm phun ra một đống chất lỏng, chất lỏng màu đen văng ra không trung rồi vỡ tung tóe, giọt nước rơi rụng tứ phương!
“Công kích này quá khủng khiếp, mau tránh ra!”
“A, ta trúng độc rồi!”
Hiện trường chìm trong tiếng kêu thảm thiết, trong phạm vi 40 – 50 mét, mặt đất dần biến hắc.
Một thiếu nữ bị giọt nước rơi trúng, làn da lập tức hư thối sạm đi, độc tố không ngừng khuếch tán, cuối cùng lan đến toàn thân.
Một lát sau, thiếu nữ đã không còn khí tức.
Có người trốn dưới tàng cây, nhưng tán cây hư thối khô héo trong chớp mắt.
La Thiên lập tức thi triển chân khí lui về phía sau.
Độc của Cự Lang Chu rất khủng bố, phạm vi công kích quá lớn, độc tố quá phân tán.
Linh Hải cảnh tam trọng có chân khí ngưng luyện thì có thể dùng chân khí hộ thể, ngăn cản giọt độc kia ăn mòn, cùng lắm là hao chút chân khí mà thôi.
“Quạ đen, trở về, chuẩn bị rút lui!”
La Thiên thấy Cự Lang Chu chuẩn bị đại khai sát giới liền triệu hồi quạ đen.
“Thiếu niên, kỳ thật chúng ta có thể nghĩ cách xử lý Cự Lang Chu, lấy lại khối Long Huyết Thạch kia!” Quạ đen nói.
Tuy Cự Lang Chu nuốt Long Huyết Thạch nhưng nó không thể tiêu hóa dễ dàng, ít nhất phải mất mười ngày nửa tháng chậm rãi hấp thu.
“Xin chỉ giáo cho?”
La Thiên cũng rất muốn có được Long Huyết Thạch.
“Chiêu vừa rồi của Cự Lang Chu có phạm vi 50 mét, gần như đã tiêu hao 8 phần độc tố chứa trong cơ thể nó. Lực sát thương lớn nhất của Cự Lang Chu là độc, vậy nên có thể nói rằng hiện tại nó đã suy yếu.”
Quạ đen giải thích.
“Dù thế thì thực lực Cự Lang Chu cũng mạnh nhất ở đây.”
La Thiên không quyết định mù quáng.
Đột nhiên, một thân ảnh từ phương xa tiếp cận nơi này, trên người tản ra khí tức cường đại.
“Người đứng đầu Nhân bảng Xích Long Vương Triều, Tiêu Phong!”
“Tiêu Phong tới rồi!”
Sự xuất hiện của Tiêu Phong hấp dẫn sự chú ý.
Bát hoàng tử nhìn chăm chú, toát ra một cỗ chiến ý.
“Tiêu Phong! Linh Hải cảnh tứ trọng đỉnh nhưng có vẻ mạnh hơn Bát hoàng tử rất nhiều, hẳn là có thể đột phá Linh Hải cảnh ngũ trọng!”
La Thiên quan sát rồi đưa ra kết luận.
“Cự Lang Chu?”
Tiêu Phong đứng trên ngọn cây nơi xa chăm chú nhìn.
Động tĩnh quá lớn đã dẫn y tới đây.
Trên thực tế, không chỉ có mình Tiêu Phong mà đám võ giả ở gần đây cũng tò mò chạy tới.
“Tiêu Phong, Phùng Thu Linh, chúng ta hãy liên thủ.”
Bát hoàng tử mở miệng.
“Liên thủ?”
Phùng Thu Linh, Tiêu Phong và những người khác đều nhìn về phía Bát hoàng tử, đều hiểu hắn ta muốn gì.
Bát hoàng tử muốn liên hợp mọi người ở đây để giết chết Cự Lang Chu!
“Có thể liên thủ, nhưng Yêu Hạch thuộc về ta!”
Ánh mắt Tiêu Phong nghiêm túc, cảm thấy rất hứng thú với Cự Lang Chu.
“Không thành vấn đề! Yêu Hạch là của ngươi, những thứ khác mọi người chia đều.”
Bát hoàng tử cười nói.
Tiêu Phong nhăn mày, tuy rằng tài liệu trên người Cự Lang Chu cũng rất đáng giá nhưng Yêu Hạch của nó chắc chắn có giá trị cao nhất, một viên tương đương 10 viên Yêu Hạch Linh cấp cấp thấp trở lên.
Nếu đổi thành điểm cống hiến thì không chừng giá trị còn lớn hơn nữa.
Vậy mà Bát hoàng tử lại đáp ứng sảng khoái như vậy sao?
Tiêu Phong tới muộn, không biết chuyện Long Huyết Thạch nên đáp ứng yêu cầu của Bát hoàng tử.
“Được, mọi người liên thủ.”
La Thiên tỏ vẻ tán đồng.
Ngay sau đó, vô số ánh mắt oán hận phóng tới, mọi người hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cự Lang Chu khủng bố này do sủng vật của ngươi đưa tới, ngươi còn không biết xấu hổ mà lên tiếng sao?
. . .
“Ta cũng muốn liên thủ.”
La Thiên rất tán thành với đề nghị liên thủ.
“Không có phần của ngươi đâu!”
Bát hoàng tử âm lãnh nhìn chằm chằm La Thiên, sát ý nồng đậm.
Những người còn lại cũng lộ vẻ ghét bỏ.
Trong tình cảnh “vạn người một lòng” nhất trí bài xích La Thiên này, hắn muốn xen vào cũng có chút khó khăn.
Tiêu Phong ngạc nhiên, chuyện gì thế này? Sao mọi người đều cừu thị La Thiên như vậy.
“Xem ra ta không có hy vọng lấy được khối Long Huyết Thạch kia rồi.”
La Thiên bỏ lại một câu rồi xoay người đi xa.
Ánh mắt Tiêu Phong lập tức lóe lên: “Long Huyết Thạch? Chuyện là thế nào?”
Long Huyết Thạch là bảo vật trong truyền thuyết, có lợi cho cả Địa Nguyên Cảnh chứ không phải chỉ Linh Hải cảnh.
Tiêu Phong cảm thấy đám người Bát hoàng tử và Phùng Thu Linh đang cố tình che giấu chuyện gì đó.
Vù!
Một cỗ sát khí nồng đậm tỏa ra từ trên người Tiêu Phong, hình thành một cơn lốc sát khí khủng bố.
Bát hoàng tử rùng mình, thầm mắng La Thiên: “La Thiên đáng chết, cố ý quấy rối!”
Tiêu Phong tùy ý ép hỏi một người, người nọ không dám lừa gạt, nói ra hết mọi chuyện.
“Thì ra là thế!”
Tiêu Phong nghe xong thì sắc mặt lạnh băng bá đạo nói: “Ta cũng muốn Long Huyết Thạch!”
“Tiêu Phong, ngươi đừng quá đáng, ngươi muốn Yêu Hạch, giờ còn muốn cả Long Huyết Thạch ư?”
Bát hoàng tử vô cùng tức giận.
Tiêu Phong hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
“Tiêu Phong, thực lực Lang Chu kia rất mạnh, dù ba người chúng ta liên thủ thì cũng khó đánh chết được nó, cần mượn sức những người khác nữa!”
Phùng Thu Linh đứng ra nói lên kiến nghị của mình: “Ba chúng ta chia đều Long Huyết Thạch, còn Yêu Hạch thì sẽ thuộc về kẻ giết chết Cự Lang Chu!”
Tiêu Phong và Bát hoàng tử trầm mặc một lát rồi gật đầu cam chịu.
Ít nhất ba người đều đạt được Long Huyết Thạch, chỉ cần cuối cùng giết chết Cự Lang Chu thì sẽ đoạt được Yêu Hạch.
Nói cách khác, thu hoạch dựa vào bản lĩnh, ai có bản lĩnh thì sẽ lấy được ích lợi lớn nhất.
“Chư vị, chúng ta liên thủ đối phó Cự Lang Chu, cuối cùng ai giết chết nó thì sẽ có được Yêu Hạch, còn thi thể Cự Lang Chu thì mọi người chia đều!”
Bát hoàng tử cất cao giọng nói.
“Kẻ giết chết Cự Lang Chu thì có thể có được Yêu Hạch ư?”
“Yêu Hạch Cự Lang Chu tương đương 10 viên Yêu Hạch cấp thấp trở lên, dù là giá trị vốn có hay đổi thành điểm cống hiến thì đều có lời!”
Mọi người động tâm.
Bọn họ không có phần phân chia Long Huyết Thạch, nhưng có thể nhận được những tài liệu khác, thậm chí có hy vọng lấy được Yêu Hạch, điều này đã đủ để dụ hoặc những kẻ đang ở đây.
Cự Lang Chu là yêu thú viễn cổ cực kỳ hi hữu, có thể nói toàn thân là bảo, rất nhiều bộ phận trên người có thể dùng để luyện chế độc tán đặc thù hoặc là bảo khí có thuộc tính độc.