Chương 428: Hắc Giáp Ngạc Quy
“Đáng chết, thân pháp của tiểu tử này là Địa cấp thượng phẩm ư?”
Mọi ám chiêu của Giang Đạo đều thất bại khiến gã rất bực bội.
Thân pháp của La Thiên rất linh hoạt, phẩm giai tuyệt đối không thấp.
Rống!
Bên kia, Kỷ Thanh Dung đã đả thương nặng đối thủ Xích Giác Ma Ngưu nửa bước Địa Nguyên Cảnh của mình, đẩy nó vào tuyệt cảnh, chém giết nó chỉ là vấn đề thời gian.
“Lãng phí quá nhiều thời gian cho tiểu tử này rồi, phải giải quyết đám yêu thú trước rồi cướp lấy Địa Linh Quả đã!”
Giang Đạo Vân không ngầm ra chiêu nữa, gã dốc sức ứng đối với Xích Giác Ma Ngưu.
Cước pháp của gã hung mãnh sắc bén, dường như trong hư không có từng đạo hư ảnh giao long quét qua gắt gao áp chế Xích Giác Ma Ngưu nửa bước Địa Nguyên Cảnh.
Toàn thân Xích Giác Ma Ngưu tràn đầy vết thương, nếu thân thể nó không cường tráng thì đã bị đá tan thành từng mảnh từ lâu rồi.
Trên thảo nguyên, số lượng Xích Giác Ma Ngưu nhanh chóng giảm bớt.
Sau đó Kỷ Thanh Dung đã giết chết Xích Giác Ma Ngưu nửa bước Địa Nguyên Cảnh.
Giang Đạo Vân chờ không kịp, hô to: “Kỷ cô nương, chúng ta cùng đi hái Địa Linh Quả!”
Dứt lời, thân hình gã lóe lên, né tránh đòn tấn công của Xích Giác Ma Ngưu.
Bịch! Bịch! Bịch!
Xích Giác Ma Ngưu nửa bước Địa Nguyên Cảnh bị thương nặng lao về hướng La Thiên, khí thế vô cùng hung mãnh.
Giang Đạo Vân trực tiếp bỏ lại con Xích Giác Ma Ngưu này, hai chân mượn lực trên hư không, vượt qua mặt hồ, lao về phía đảo nhỏ.
“Cẩn thận.”
Kỷ Thanh Dung hô.
Nàng giết chết Xích Giác Ma Ngưu xong nhưng không lập tức đi hái Địa Linh Quả là bởi vì nàng có cảm giác không ổn.
“Hả?”
Giang Đạo Vân được nhắc nhở cũng phát hiện điều không thích hợp.
Vị trí đảo nhỏ trung tâm ở trung tâm hồ có vẻ đang... Di động.
Đúng lúc này, một cỗ nguy cơ mãnh liệt đánh úp lại.
Toàn bộ đảo nhỏ chấn động dựng lên, mặt nước nổi sóng lớn, một cái đầu lớn nhô ra, há to cái miệng cắn về hướng Giang Đạo Vân.
“Cái gì?”
Giang Đạo Vân chấn động.
Đảo nhỏ - nơi Địa Linh Quả thụ sinh trưởng vậy mà lại là một con yêu thú ư?!
khí tức khủng bố che trời lấp đất vọt tới, nó rõ ràng là hung thú Địa cấp tam tinh!
Vèo!
Giang Đạo Vân không hề nghĩ ngợi, dùng toàn bộ khả năng, lập tức lui lại bằng tốc độ nhanh nhất.
Gã không ngờ chuyện này lại xảy ra, nếu bị yêu thú Địa Nguyên Cảnh đánh lén thành công thì có khả năng gã sẽ mất mạng.
Đinh!
Yêu thú công kích thất bại, hàm răng va chạm truyền ra thanh âm vang dội khiến người ta không rét mà run.
Yêu thú bơi trong lan nước, bùn đất trên người rơi xuống, thân thể khổng lồ của nó lộ ra, toàn bộ hồ nước sóng nổi lên cuồn cuộn.
Nó lao đến chỗ Giang Đạo Vân, há mồm phát ra lực hút cường đại, gió bão lập tức nổi lên bốn phía, Giang Đạo Vân bị ảnh hưởng, tốc độ chậm lại.
“Là... Hắc Giáp Ngạc Quy!”
Kỷ Thanh Dung nhận ra nó.
Nó cùng là yêu thú thượng cổ cực kỳ hiếm thấy.
Hắc Giáp Ngạc Quy hình thể cực lớn, không tiện bắt mồi nên nó thường ngụy trang, đồng thời tạo ra mồi để dụ dỗ con mồi chủ động tiếp cận, sau đó trực tiếp cắn nuốt!
Địa Linh Quả chính là mồi của Hắc Giáp Ngạc Quy.
Xem ra trước đó đàn Xích Giác Ma Ngưu không hái quả hoàn toàn là bởi vì Hắc Giáp Ngạc Quy.
Vèo!
Kỷ Thanh Dung bay vọt tới, song chưởng cùng xuất chiêu, từng đạo chưởng nhận nhanh chóng bổ tới.
Giang Đạo Vân lập tức xoay người, hai chân quét ra quang mang khổng lồ đánh về phía Hắc Giáp Ngạc Quy, đồng thời mượn lực lui về phía sau.
Nhưng công kích của hai người đánh lên người Hắc Giáp Ngạc Quy lại lập tức vỡ nát, chỉ để lại một ít dấu vết trắng mờ.
Toàn thân Hắc Giáp Ngạc Quy là lân giáp dày nặng, lực phòng ngự cực kỳ cường đại.
Tốc độ của nó không giảm, tiếp tục tới gần Giang Đạo Vân.
Lốc xoáy cường đại lôi kéo Giang Đạo Vân, mặt hồ dưới chân gã đột nhiên dâng lên một cột nước.
Giang Đạo Vân tránh cột nước, nhưng lúc này từ trong miệng Hắc Giáp Ngạc Quy đã bắn ra một cột nước màu đen, dùng tốc độ cực nhanh đánh tới.
Oanh ầm!
Lần này Giang Đạo Vân không có tránh thoát, gã vội vàng phản kích, sau khi suy yếu công kích của Hắc Giáp Ngạc Quy, bản thân gã cũng bị đánh bay, rơi xuống hồ, khóe miệng tràn máu tươi.
Giang Đạo Vân chịu đựng đau nhức và thương thế, nhanh chóng lao về phía bờ biển, cố ý tiến về hướng La Thiên.
Gã định lợi dụng yêu thú Địa cấp giết chết La Thiên.
Lần này Kỷ Thanh Dung không chấp nhận được nữa nhưng nàng toàn lực tấn công cũng không thể ngăn cản Hắc Giáp Ngạc Quy.
Tu vi Hắc Giáp Ngạc Quy có vẻ mới vừa đột phá Địa Nguyên Cảnh, nhưng nó da dày thịt béo, đánh thế nào cũng không hiệu quả.
La Thiên thấy Hắc Giáp Ngạc Quy lao đến tấn công thì không hề hoảng loạn lui lại, thậm chí hắn còn tiến lên phía trước vài bước.
“La Thiên!”
Kỷ Thanh Dung há hốc mồm, La Thiên muốn tự sát ư?
Giang Đạo Vân càng vui mừng, không biết La Thiên nghĩ gì mà dám đối mặt với yêu thú Địa cấp, không những không chạy trốn mà còn tiến lại gần.
Như thế rất tốt, La Thiên chết cũng chẳng liên quan gì đến gã, do hắn tự tìm đường chết nên mới phải chết.
La Thiên nhìn Giang Đạo Vân chăm chú cùng với Hắc Giáp Ngạc Quy nhanh chóng tới gần phía sau gã.
Khí thế khủng bố của Địa Nguyên Cảnh làm cả hồ nước dậy sóng, yêu thú quanh đó đều sợ hãi chạy trốn.
Ngay cả Giang Đạo Vân cũng chỉ có thể lui lại, La Thiên tu vi Linh Hải cảnh bát trọng đối mặt với Hắc Giáp Ngạc Quy thì không khác gì con kiến nhỏ yếu.
Vèo!
Giang Đạo Vân thuận lợi trốn lên bờ, khi đi ngang qua La Thiên, gã giả vờ nhắc nhở: “Ngươi thất thần làm gì? Còn không chạy mau đi.”
Nhưng La Thiên làm lơ lời nhắc nhở của gã, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh xông đến, như vội vã đưa dê vào miệng cọp.
Giang Đạo Vân vui mừng muốn chết, người gã muốn diệt trừ lại tự chạy đi chịu chết, quá tri kỷ.
Ầm!
La Thiên bỗng đánh ra một chưởng đánh trúng thi thể Xích Giác Ma Ngưu, con Xích Giác Ma Ngưu này là con có tu vi nửa bước Địa Nguyên Cảnh mà Giang Đạo Vân không giết.
Nguyên nhân vì sao nó chết thì Giang Đạo Vân và Kỷ Thanh Dung đều không chú ý tới, trong lòng có chút buồn bực.
Hắc Giáp Ngạc Quy há to miệng đánh tới, dường như nó muốn cắn nuốt hết tất cả.
Thi thể to lớn của Xích Giác Ma Ngưu vừa vặn chặn miệng Hắc Giáp Ngạc Quy, ngăn chặn thế công của nó.
Hắc Giáp Ngạc Quy thấy đồ ăn chủ động vào miệng thì sẽ không cự tuyệt.