Chương 506: Nguy Cơ Được Giải Trừ
La Thiên cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn đã tra tin tức về Hải Liệp tộc thông qua thiên thư, muốn biết nhược điểm của bọn họ, nhưng tố chất thân thể và các phương diện khác của Hải Liệp tộc đều mạnh hơn Nhân tộc, không có nhược điểm rõ ràng hiếp.
Giờ phút này, chiến lực của Đồ Giai chẳng thua kém gì Tề Vân Thiên, nhưng gã không tu công pháp có nhược điểm.
Nếu La Thiên dùng toàn lực thì có thể đánh lui gã, tuy nhiên sẽ rất khó đánh bại được gã.
Trong những người còn lại, trừ Tùng Lộ Dao và Dịch Tĩnh Văn ra thì đều là nửa bước Địa Nguyên Cảnh, không có chút tác dụng nào.
Lúc này, Vu Tam Thủy cũng gia nhập chiến cuộc.
Chiến lực của gã mạnh hơn Cực Băng tiên tử một bậc.
Hai tên Hải Liệp tộc ra tay, công kích cực kỳ mạnh mẽ khủng bố khiến mọi người liên tục lui về phía sau.
Bọn họ không vội, từng bước ép sát, muốn bắt hết mọi người!
Viu viu!
Xiềng xích như cự xà du tẩu, lợi trảo linh hoạt tấn công mọi người.
“A!”
Lộc Lâm kêu thảm thiết, nàng chỉ bất cẩn một chút thôi mà cánh tay đã bị lợi trảo cắt đứt.
Vu Tam Thủy tắc thu hồi xiềng xích, bắt lấy cánh tay trên lợi trảo, cho vào miệng gặm cắn!
Hải Liệp tộc thị huyết tàn bạo, ăn thịt người.
“Không thể lui nữa, trong động có cự mãng!”
“Xong rồi, trước có địch nhân, sau có cự mãng, chúng ta không có đường nào để trốn!”
Mọi người lộ vẻ tuyệt vọng, đau khổ chống đỡ.
“Bên trong có cự mãng ư?”
Vu Tam Thủy kinh ngạc nhưng không quan tâm, bọn họ chỉ muốn bắt hết đám nhân loại kia.
“Các ngươi hãy quy hàng đi, trong sơn động có cự mãng, nếu nó bị kinh động thì các ngươi sẽ trở thành đồ ăn của nó. Đầu hàng thì vẫn giữ được mạng.”
Với tam mặt đắc ý cười dữ tợn.
Đúng lúc này...
Vù!
Từ trong sơn động truyền đến một trận gió tanh khiến mọi người sợ hãi, lông tơ dựng đứng.
Đám người Dịch Tĩnh Văn, Tùng Lộ Dao quay đầu nhìn, thấy trong sơn động u ám có một đôi mắt xanh sẫm khủng bố dần lộ ra.
Ngay sau đó, cự mãng chậm rãi bò ra, thân hình thô to, đường kính hai ba mét, đầu nâng cao đến hơn 10 mét, uy thế hung thần khủng bố ngập trời, chấn nhiếp bát phương!
“Thật lớn!”
Sắc mặt Lộc Lâm trắng bệch.
Vừa rồi mọi người chỉ nhìn thấy thân hình mơ hồ của cự mãng, lúc này cự mãng chui ra, bọn họ mới thấy rõ hình thể khổng lồ của nó.
Đồ Giai và Vu Tam Thủy đều dừng lại, ánh mắt ngưng trọng.
“Có vẻ cự mãng viễn cổ này còn mạnh hơn Đồ Giai!”
Ánh mắt La Thiên ngưng trọng.
Rống!
Cự mãng gào rống, sát khí lộ rõ, nó há to miệng lập tức tấn công!
Mọi người nhanh chóng né tránh, vội vàng phản kích.
Nhưng toàn thân cự mãng là lân giáp cứng rắn, công kích đánh lên người nó chỉ để lại những vết xước mờ, căn bản không thể thương tổn được nó.
“Mau chạy đi!”
“Ta muốn đầu hàng, cứu ta!”
Mọi người luống cuống, một thiên tài trực tiếp hô to đầu hàng, hy vọng Đồ Giai cứu hắn.
“Đồ sư huynh, cự mãng này không đơn giản, những nhân loại kia chắc chắc sẽ bị ăn thị.”
Vu Tam Thủy nói.
“Để nó ăn xong rồi bắt. Có không ít nhân loại tiến vào đây, trừ tù binh ra thì còn lại đều phải chết!”
Sắc mặt Đồ Giai lạnh băng, không định ra tay.
Gã ta cũng kiêng kị cự mãng này, nếu tùy tiện ra tay thì có lẽ những nhân loại kia sẽ nhân cơ hội chạy trốn.
“A! Cứu ta!”
Kẻ đầu hàng cầu cứu bị cự mãng nuốt chửng.
So với hình thể khổng lồ của cự mãng, ăn một người vào bụng nhưng nó vẫn chẳng có cảm giác gì, hai mắt nó tràn đầy hung ác, tiếp tục tiến công, muốn ăn sạch những kẻ quấy rầy mình nghỉ ngơi!
Chỉ chốc lát sau, lại có hai người bị cự mãng giết chết.
Dịch Tĩnh Văn lộ vẻ tuyệt vọng, bọn họ bị cự mãng viễn cổ theo dõi, phía sau còn có Hải Liệp tộc chặn đường, trước mắt đã là tử cục, không có chút hy vọng thoát thân nào.
Nhưng Dịch Tĩnh Văn phát hiện La Thiên vẫn rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn.
Chẳng lẽ La Thiên có biện pháp ư? Không có khả năng!
Đột nhiên có 1 bóng đen bay ra từ trong sơn động, đó chính là linh sủng quạ đen của La Thiên.
“Trên lưng quạ đen kia là...?”
Dịch Tĩnh Văn ngây người nhìn, hình như thứ đó là một quả trứng.
Rống!
Cự mãng thấy quạ đen thì ánh mắt lập tức đỏ ngầu, lửa giận ngập trời, đuôi lớn quét ngang quét lên một trận gió lốc lăng liệt!
Quạ đen vội vàng vỗ cánh, mạo hiểm né tránh.
“Quá nặng, ta bỏ, tặng cho các ngươi này!”
Quạ đen kêu lên, ném trứng về phía Đồ Giai và Vu Tam Thủy.
“Quạ đen thôi, muốn đánh lén chúng ta ư?”
Vu Tam Thủy cực kỳ cừu thị quạ đen, xiềng xích lợi trảo trong tay lập tức bay ra, đâm thủng quả trứng đang bay trên bầu trời.
“Hả? Sao lại giòn như vậy?”
Vu Tam Thủy sửng sốt, hình như đây không phải đòn đánh lén.
Rống!
Ngay sau đó cự mãng viễn cổ với đôi mắt đỏ tươi như máu nhìn chằm chằm gã, uy áp lạnh băng hóa thành gió lốc trùng kích.
Cự mãng gào rống, không quan tâm đến đám người La Thiên nữa, nó lao thẳng về phía Vu Tam Thủy và Đồ Giai.
“Ngu xuẩn, đó là trứng của cự mãng kia!”
Đồ Giai sắc mặt âm trầm, khóe miệng run rẩy.
Vu Tam Thủy biết mình vừa làm sai, kinh hoảng thất thố.
Thấy cự mãng viễn cổ đánh tới, Vu Tam Thủy biết mình không thể địch nổi, gã lộ vẻ cầu xin nhìn về phía Đồ Giai.
Ầm!
Đồ Giai ra tay, phóng ra hắc quang đen nhánh cuồng bạo, hóa thành một cột sáng khổng lồ đánh trực diện cự mãng!
Cự mãng rít gào, đầu bị đập nghiêng, nhưng nó vẫn bất chấp tất cả đánh tới!
Oanh phụt!
Trong phút chốc, tiếng nổ mạnh kinh thiên vang lên, lưu quang và bụi bặm khuếch tán.
Đồ Giai và Vu Tam Thủy đại chiến cùng cự mãng.
“Quạ đen, làm không tồi!”
La Thiên khen một câu.
Khi Đồ Giai và Vu Tam Thủy xuất hiện, hắn liền nghĩ tới kế hoạch này.
Hắn cho quạ đen trốn ở cửa động, khi cự mãng tấn công thì đi vào trộm trứng ra……
Kế hoạch của hắn vô cùng thành công.
Xù xù!
Động tĩnh chiến đấu dần dần đi xa.
Có vẻ Đồ Giai và Vu Tam Thủy không địch lại nên bị cự mãng viễn cổ đuổi giết.
Địch nhân vừa giáp công bọn họ đều đã rời đi.
“Thoát rồi ư?”
Tùng Lộ Dao, Lộc Lâm, Dịch Tĩnh Văn và tất cả mọi người lộ vẻ ngây dại, sững sờ tại chỗ.
Cục diện chắc chắn phải chết bỗng nhiên được giải quyết khiến bọn họ không kịp chuẩn bị.
“La Thiên?”
Dịch Tĩnh Văn, Tùng Lộ Dao thấy La Thiên xoay người đi vào trong sơn động.
Mọi người lập tức bừng tỉnh.
Nguy cơ đã được giải trừ, cự mãng viễn cổ đuổi giết Hải Liệp tộc, mà trong sơn động này có bảo vật!