Chương 682: Lệnh Bài
Trong tay phường chủ xuất hiện ba cái bình ngọc, bên trong là bột phấn trắng đến mức gần như trong suốt.
“Tĩnh Linh Tán?”
Phó đại sư và đám luyện dược sư gần đó nghe vậy thì kinh ngạc.
Đó không phải đan dược đã thất truyền sao?
“Chúc mừng phường chủ suy đoán ra đan phương Tĩnh Linh Tán!”
“Bản lĩnh luyện dược của phường chủ thật cao thâm, chúng ta vô cùng khâm phục!”
Đám luyện dược sư nói với giọng sùng kính vô cùng!
Phó đại sư cũng liên tục cảm thán, không hổ là phường chủ, cũng chỉ mình ông có thể luyện chế ra Tĩnh Linh Tán giúp La Thiên.
“Lão phu không suy đoán ra đan phương, mà là vị tiểu huynh đệ này đã tặng cho ta!”
Phường chủ lạnh nhạt đáp lại.
Ông sẽ không nhận vinh dự không thuộc về mình.
Oanh!
Đám người xôn xao, không ngờ đan phương là của La Thiên!
“Đáng chết, hắn thật sự có đan phương Tĩnh Linh Tán!”
Phó đại sư vừa khiếp sợ vừa ảo não!
Ban đầu La Thiên tìm đến lão để luyện chế đan dược, đan phương Tĩnh Linh Tán này vốn nên là của lão!
Phó đại sư hung tợn trừng Tôn Diệp.
Nếu không phải bị tiểu tử này quấy rối thì sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
“Phó Mạt, ngươi làm ta quá thất vọng rồi!”
Phường chủ lạnh lùng liếc Phó đại sư.
Ngày đó, La Thiên đã kể lại hành vi của Phó đại sư, phường chủ bận luyện đan nên chưa tính sổ với lão! Ai ngờ lần thứ hai La Thiên đi vào Thiên Trân Dược Phường lại bị Phó đại sư gây khó dễ.
La Thiên là khách quý đã cho ông đan phương Tĩnh Linh Tán trân quý!
Phó Mạt lạnh cả người, cảm nhận được cơn tức giận của phường chủ.
Lão lập tức xoay người nhìn về phía Tôn Diệp và Công Tôn Long, nổi giận mắng: “Các ngươi là đồ khốn kiếp, không ngờ lại bịa đặt nói rằng khách quý của phường chủ gây chuyện, các ngươi đã biết tội chưa?”
Tôn Diệp ngây người.
Gã không hiểu tại sao La Thiên lại thành khách quý của phường chủ?
Công Tôn Long càng cảm thấy oan uổng, từ đầu đến cuối y chỉ là người đứng xem, vậy mà bây giờ lại bị Phó đại sư đổ tội.
“Người đâu, đuổi hai người bọn họ ra ngoài!”
Phó đại sư quát.
Tôn Diệp và Công Tôn Long không dám phản kháng, bị thủ vệ đuổi ra.
Sau khi làm xong chuyện này, Phó đại sư cúi đầu trước phường chủ: “Chuyện này là ta không đúng, không biết chân tướng mà tin vào ác ngôn của người khác, suýt nữa đuổi khách quý của phường chủ đi.”
Phường chủ lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi cũng cút đi!”
Đám người hít sâu một hơi, không ngờ phường chủ muốn đuổi Phó đại sư vì vị khách hàng này!
“Phường chủ, chuyện này ta không có lỗi, đều do Tôn Diệp kia càn quấy, khiến ta hiểu lầm vị khách quý này! Xin hãy cho ta một cơ hội!”
Phó đại sư khẩn cầu.
“Lúc trước, La tiểu hữu mang đan phương tới tìm ngươi luyện chế Tĩnh Linh Tán, ngươi ngạo mạn không coi ai ra gì, còn đuổi hắn đi! Hôm nay, ngươi cút đi cho ta!”
Giọng phường chủ vang dội, ngữ khí nghiêm túc quyết đoán!
Quần chúng vây xem vốn muốn nhân cơ hội mời chào Phó đại sư sau khi lão rời khỏi Thiên Trân Dược Phường. Nhưng sau khi nghe lời phường chủ nói, bọn họ lập tức từ bỏ ý định.
Phó đại sư nhân phẩm quá kém, một chuyện tốt lớn như vậy mà bị lão từ chối. Nếu mời chào loại người này đến thế lực của mình thì chắc chắn sẽ trở thành sao chổi mang xui rủi đến cho mọi người.
“Mau cút đi!”
Phó đại sư bị thủ vệ xua đuổi ra ngoài.
“La tiểu hữu, xin hãy thứ lỗi.”
Phường chủ chủ động xin lỗi.
“Không sao, một con chó sủa loạn mà thôi.”
La Thiên thu hồi Tĩnh Linh Tán, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã, La tiểu hữu, xin hãy nhận lấy lệnh bài này!”
Thiên Trân phường chủ đưa ra một lệnh bài hình tròn, trên đó khắc văn lạc đan dược phức tạp.
“Lệnh bài này đại biểu cho thân phận khách quý cao đẳng của Thiên Trân Dược Phường, được hưởng ưu đãi giảm 30% mọi giao dịch ở Thiên Trân Dược Phường và cửa hàng dưới trướng!”
Đám người lập tức nhìn về phía này.
Thiên Trân Dược Phường rất nổi danh, có cửa hàng ở rất nhiều Võ Thị Linh Điện, phẩm chất được bảo đảm.
Võ giả tu hành không thể thiếu linh đan diệu dược, có lệnh bài này thì có thể tiết kiệm một khoản chi phí cực lớn.
“Cáo từ!”
La Thiên nhận lấy lệnh bài, sau đó xoay người rời đi.
Khi gần đến Tiên Nhân Cư, La Thiên thấy Tôn Diệp và Công Tôn Long đi phía trước, sắc mặt hai người đều rất kém.
“Công Tôn sư huynh, chuyện của ngươi đã xong chưa? Có thể trở về Thái Nguyên Tông rồi đúng không?”
La Thiên hô.
“La Thiên, vì sao ngươi không nói chuyện mình quen biết phường chủ Thiên Trân Dược Phường?”
Công Tôn Long nhíu mày.
Nếu La Thiên nói ra chuyện này từ trước thì sao y có thể xem thường hắn chứ? Như vậy thì cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay. Thậm chí y có thể nhờ La Thiên hỗ trợ để làm quen với Thiên Trân phường chủ.
Tôn Diệp mang vẻ mặt oán hận gật đầu theo.
Bởi vì La Thiên không nói ra việc này nên mới khiến gã mất hết mặt mũi, bị Phó đại sư hung hăng răn dạy một trận. Nếu để phụ thân biết việc này thì gã chắc chắn sẽ bị mắng!
“Ta chỉ vừa mới quen biết phường chủ mà thôi.”
La Thiên nói đúng sự thật.
Công Tôn Long và Tôn Diệp đều không tin.
Bọn họ cảm thấy La Thiên đang cố ý giấu giếm để nhân cơ hội trả thù bọn họ.
Sau khi các đệ tử Thái Nguyên Tông thu thập xong mọi thứ thì chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Tống chưởng quầy của Tiên Nhân Cư bỗng nhiên xuất hiện, tươi cười đi tới: “Ba vị khách quý, lần này chúng ta chiêu đãi không chu toàn, lần sau lại đến nhé!”
Ba người Tôn Diệp, Công Tôn Long, Lý Nhã thấy cảnh này thì tâm tình thoải mái hơn không ít. Không ngờ đại nhân vật như Tống chưởng quầy lại tự mình tiễn đưa bọn họ!
“Tống chưởng quầy khách...”
Công Tôn Long mỉm cười mở miệng tiến lên, nhưng Tống chưởng quầy lại tới trước mặt ba người La Thiên, hàn huyên với bọn họ.
Công Tôn Long đứng bất động tại chỗ, khuôn mặt đỏ lên!
Thật sự là quá mất mặt!
Đồng thời, ba người Công Tôn Long cũng nhận ra rằng có vẻ thân phận La Thiên không đơn giản, nếu không thì Tống chưởng quầy đã chẳng cần tới tiễn đưa như thế.
“Sư huynh, chẳng lẽ hắn thật sự là khách quý dùng cơm ở ghế lô chữ Thiên ư?”
Lý Nhã truyền âm hỏi, nàng ta cảm thấy lai lịch La Thiên bất phàm, sâu không lường được.
Công Tôn Long không đáp.
Từ lời nói và việc làm của Tống chưởng quầy, khả năng này rất có thể là thật.
Nhưng bọn họ đều không muốn tiếp thu sự thật này.
Công Tôn Long và Lý Nhã không muốn tin rằng bọn họ cự tuyệt lời mời đến ghế lô chữ Thiên để theo Tôn Diệp đến ghế lô chữ Huyền.
Trong chốc lát sau, mọi người bước lên Hư Không Thuyền của Công Tôn Long, rời khỏi Võ Thị Linh Điện.