Chương 683: Thỉnh Cầu Của La Thiên
Trong phòng, La Thiên ngồi xếp bằng, lấy ra một viên Bạo Linh Đan và một lọ Tĩnh Linh Tán, sau đó trực tiếp cho vào miệng.
Bạo Linh Đan vừa vào cơ thể đã bạo phát nguồn năng lượng như núi lửa phun trào, một cỗ linh khí cuồng bạo bùng nổ, như đàn yêu thú nổi điên trào dâng trong cơ thể La Thiên.
Cỗ dược lực kinh khủng này tự vận chuyển, mạnh mẽ thúc đẩy tu vi tiến bộ, rất khó khống chế.
Người bình thường chịu đựng được quá trình này thì tu vi sẽ tiến bộ rất nhanh, nhưng căn cơ không vững, ảnh hưởng tới tiềm lực tương lai.
La Thiên lập tức ăn vào một phần Tĩnh Linh Tán.
Dược lực Tĩnh Linh Tán như nước suối thanh triệt thuần tịnh, trấn an tất cả xao động ở nơi nó đi qua,.
Dược lực cuồng bạo của Bạo Linh Đan được trung hoà. Không chỉ như thế, bản thân Tĩnh Linh Tán cũng có công dụng xúc tiến tu luyện, hai đan dược phối hợp, hiệu quả tăng lên rất nhiều!
Trong ngày hôm đó, trong nguyên trì khí hải của La Thiên, chân nguyên sôi trào, vách nguyên trì khuếch trương, dung lượng trở nên lớn hơn.
La Thiên thành công đột phá Địa Nguyên Cảnh tứ trọng, quá trình vô cùng thuận lợi.
Sau khi đột phá, dược lực vẫn chưa tiêu tán hết, La Thiên không lãng phí chúng, quyết định tiếp tục tu luyện.
Nửa tháng sau, hắn mới hấp thu hết dược lực của Bạo Linh Đan và Tĩnh Linh Tán.
Lúc này, hắn đã có tiến bộ cực lớn!
Không chỉ đột phá Địa Nguyên Cảnh tứ trọng mà còn tiến thêm một đoạn lớn, quả là một lần bế quan khiến người ta sung sướng.
“Không hổ là Bạo Linh Đan và Tĩnh Linh Tán!”
La Thiên lộ ra ý cười.
Hai dạng linh đan diệu dược này đều có giá trị sang quý, có thể thúc đẩy việc tu luyện của Địa Nguyên Cảnh.
Thứ trước dược hiệu quá mạnh, thứ sau lại quá ôn hòa.
Hai loại dược này phối hợp thì mới có được hiệu quả tuyệt hảo!
“Khảo hạch chủ phong sẽ diễn ra vào ba tháng nữa!”
Hiện giờ bọn họ vẫn đang di chuyển trong hư không ngoại giới, vì thế La Thiên tiếp tục bế quan củng cố tu vi.
...
Nửa tháng sau, Thái Nguyên Tông!
Trong một gian thư phòng điển nhã, Lữ quản sự nhận được tin tức.
“Thất bại ư?”
Sắc mặt lão lập tức trầm xuống.
Lão phái hai gã cao thủ Địa Nguyên Cảnh thất trọng, ba gã Địa Nguyên Cảnh lục trọng đỉnh, không ngờ đều thất bại!
“Tiểu tử này trở về cùng đệ tử chính thức khác ư?”
Vậy thì rất khó thành công.
Công Tôn Long và Lý Nhã đều là Địa Nguyên Cảnh lục trọng đỉnh, cộng thêm đám người Tôn Diệp tổng cộng là tám đệ tử Thái Nguyên Tông, hơn nữa không có kẻ nào dễ giải quyết. Muốn nhanh chóng xử lý La Thiên rồi thuận lợi chạy trốn là một chuyện rất khó khăn.
Nếu kéo dài lâu thì có lẽ sẽ khiến bản thân bại lộ.
Săn giết đệ tử Thái Nguyên Tông gần Thái Nguyên Tông, đây tuyệt đối là hành động tự tìm đường chết.
Bởi vậy người Lữ quản sự phái ra vẫn chưa động thủ.
“Không vội, thời gian còn dài, có nhiều cơ hội để đối phó với ngươi! Hơn nữa, ngươi ở ngoài sáng, ta ở trong tối...”
.
Sau khi thuận lợi trở về Thái Nguyên Tông, chuyện quan trọng nhất mà La Thiên muốn làm là tìm ra người khống chế Ứng Long ám hại mình.
Hiện tại La Thiên có thể xác định người nọ đang ở trong Thái Nguyên Tông, thân phận địa vị cao hơn đệ tử chính thức, thực lực rất mạnh.
Đối mặt với địch nhân như vậy, không ai biết khi nào đối phương sẽ xuống tay với La Thiên lần nữa.
Chỉ khi nào xác định được thân phận địch nhân thì La Thiên mới có thể an tâm.
Ba người La Thiên đi vào Tông Vụ phân điện, giao lại nhiệm vụ.
“Chỉ có ba người các ngươi trở về ư?”
Chấp sự tiếp đãi bọn họ nhăn mày.
Nhiệm vụ được phân chia theo độ khó, đệ tử thực lực quá yếu không thể nhận nhiệm vụ có yêu cầu cao, vậy nên tỉ lệ tử vong khi làm nhiệm vụ là rất thấp.
Nhiệm vụ tiểu đội đuổi giết đệ tử Dư Đinh trốn chạy có độ khó vừa phải, vậy mà lại có hai gã đệ tử đã chết.
“Đi theo ta!”
Sau khi mang ba người vào trong đại điện, thẩm vấn từng người, không phát hiện điểm gì đáng ngờ thông qua lời khai của bọn họ, chấp sự mới nói: “Không ngờ tu vi Dư Đinh lại tiến triển nhanh như vậy.”
Nhưng y vẫn thấy khó hiểu là vì sao Ứng Long tu vi cao nhất lại chết.
La Thiên không hề lo lắng.
Kẻ nên lo lắng là kẻ sau màn khống chế Ứng Long.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, một quản sự mặc bạch y, thân hình khô gầy, màu da khô vàng đi tới.
“Lữ quản sự, có nhiệm vụ có hai đệ tử đã chết, ta đang lấy khẩu cung.” Chấp sự cười đáp.
La Thiên nhìn lại, mí mắt hơi mấp máy!
Trong ký ức mơ hồ của Ứng Long mà hắn nhìn trộm được, hắn đã thấy khuôn mặt người sau màn, kẻ đó rất giống Lữ quản sự trước mắt này!
Xem ra chính là người này!
La Thiên kiềm nén cảm xúc trong lòng, ngoài mặt vẫn trấn định như thường.
“Chắc lúc bình xét nhiệm vụ bị lỗi nên mới gây ra thảm kịch như thế.”
Lữ quản sự thở dài.
Chấp sự lộ vẻ xấu hổ, bọn họ là người bình xét cấp bậc nhiệm vụ. Vì thế chuyện này không giải quyết được gì.
“Đệ tử chính thức đã chết mà mấy tên đệ tử bàng thính các ngươi còn sống quả là chuyện hiếm có.”
Lữ quản sự lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Tạ Lỗi và nữ đệ tử bàng thính được quản sự khen mà ngượng ngùng.
“Có vả các ngươi đều là thiên tài hiếm có, thành tựu tương lai sẽ không thua kém các đệ tử chính thức. Nếu sau này có khó khăn gì thì có thể tới tìm ta!”
Lữ quản sự mỉm cười tường hòa, cường điệu nhìn La Thiên vài lần.
Mục đích của lão là tạo quan hệ với La Thiên, như vậy sẽ tiện nắm giữ tunh tích hắn hơn, đồng thời sẽ xuống tay hơn.
Tạ Lỗi và nữ đệ tử bàng thính kinh ngạc.
Ở trong tông môn, đệ tử bàng thính luôn bị xa lánh chèn ép, vậy mà vị Lữ quản sự này lại chiếu cố bọn họ như thế, hai người vô cùng cảm động.
“Lữ quản sự, ta muốn đến Chân Võ Bích nghiên cứu tu luyện!”
La Thiên bỗng lên tiếng.
Lữ quản sự cứng người, sắc mặt sửng sốt.
Lão chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ La Thiên lại thật sự đưa ra yêu cầu, hơn nữa yêu cầu này còn rất khó!
Chân Võ Bích là 1 trong những cấm địa của Thái Nguyên Tông, nằm trên chủ phong, La Thiên căn bản không thể tiến vào!